“Nếu anh muốn về đó thì chuyến về chúng ta sẽ đi đường đất liền.”
“Em nghĩ Quan Triều Viễn sẽ đồng ý à?”
Tô Lam đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, nói chuyện với Giản Ngọc thêm một lúc, tối đến ăn cơm xong cô vội vàng báo tin này cho mọi người.
“Vậy xem ra, rất có thể anh Ngọc là người anh sinh đôi của anh rể?” Tô Kiêm Mặc giành nói trước.
“Ừ, lúc trước bố đặt thằng bé lên đỉnh của Rừng Zavala.” Quan Hạo vội vàng bổ sung.
Người vui nhất không ai khác ngoài Mục Chỉ Huyên: “Đúng là tốt quá, cảm ơn trời đất, con trai con còn sống.”
“Vốn dĩ con mẹ vẫn đang sống mà!” Quan Triều Viễn vừa nói vừa chỉ tay vào mình.
“Bố, mẹ, vậy bây giờ chúng ta nói thẳng với anh Ngọc luôn à?” Không ai thèm để ý đến Quan Triều Viễn, chỉ xem anh như không khí, bao gồm cả Tô Lam.
“Em bên phe nào? Em là vợ anh, nên đứng về phía anh!” Quan Triều Viễn vội vàng kéo Tô Lam sang bên cạnh mình, nắm chặt tay cô.
“Đương nhiên là em ở phe anh rồi, bây giờ em đang tìm anh trai giúp anh mà!”
“Anh không cần anh em gì hết! Giản Ngọc mà cũng xứng làm anh trai anh à? Chắc chắn anh ta không phải anh em sinh đôi của anh! Anh đẹp trai vậy mà, nhìn anh ta xem! Sao là sinh đôi được!”
Mọi người đều cực kỳ cạn lời với phát ngôn của Quan Triều Viễn.
“Tô Lam, hay là con đi thử lại đi.” Mặc dù Mục Chỉ Huyên rất vui nhưng dù gì đây cũng là chuyện quan trọng, nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm.
“Thử cái gì mà thử? Đừng sai vợ con đi làm chuyện này hoài!”
Thấy Tô Lam và Giản Ngọc cùng ngắm hoàng hôn, Quan Triều Viễn tức muốn lên tăng xông, còn đi thử nữa à?
“Con sẽ tự chứng minh, Giản Ngọc tuyệt đối không phải là anh của con!”
Quan Triều Viễn lập tức tông cửa ra ngoài, để lại mọi người trong phòng không biết phải làm sao.
Rốt cuộc anh đang nổi cáu gì vậy?
Chẳng lẽ có anh không tốt à?
Giản Ngọc ra ngoài về, về đến phòng thì chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Mới vừa vào phòng tắm, bỗng dưng cảm giác có người đá văng cửa phòng, ra khỏi phòng tắm thì thấy Quan Triều Viễn hầm hầm bước đến, còn khoá trái cửa.
“Có chuyện gì hả?”
Quan Triều Viễn quan sát Giản Ngọc từ trên xuống dưới làm Giản Ngọc rợn tóc gáy.
Sao người đàn ông này có thể là anh của mình được!
“Cậu không có chuyện gì thì phiền ra ngoài cho, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Cởi quần áo ra!”
Giản Ngọc trợn mắt, anh ta có nghe nhầm không vậy?
“Tôi bảo anh cởi quần áo, không nghe thấy hả?”
“Quan Triều Viễn, không ngờ cậu còn đam mê này nữa à? Không sợ tôi nói với Tô Lam hả?”
“Anh nghĩ tôi định làm gì? Anh đừng ảo tưởng, nhan sắc anh thế này sao bẻ tôi nổi? Cởi quần áo ra nhanh lên!”