Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2079


Mẹ của Đồng Hào nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, nở một nụ cười không thể tin nổi, nắm lấy con trai của mình định bỏ đi, đó là ý định của cô ta Tô Lam lại tiến tới chặn cô ta lại một lần nữa.


Khi mở miệng lần nữa, từng lời nói như xuyên qua từ kẽ răng: “Tôi nói, xin lỗi!”


Mẹ Đồng Hào đang chuẩn bị phát tiết, nhưng khi nhìn thấy Tô Lam nhìn mình như thể ăn thịt người, không biết tại sao, trái tim nhảy vọt một nhịp.


Mặc dù người phụ nữ này rất mảnh mai, nhưng hình như không dễ dàng chọc đến.


Nhìn thấy đám đông ngày càng tăng, khuôn mặt mẹ Đồng Hào có một chút lo lắng, vội vàng kéo con trai của mình lại : “Được rồi, con nhanh chóng xin lỗi đi, nếu không người ta không để cho chúng ta đi kìat”


“Con không muốn xin lỗi! Xin lỗi vì chuyện gì chứ? Chúng con nói đúng, họ không có cha. Con nghe giáo viên của chúng con nói rằng họ là những đứa con hoang, những đứa con hoang của người khác, những đứa trẻ không ai muốn. Tại sao họ bắt con phải xin lỗi khi họ nói dối về việc họ có cha?”


Mẹ Đồng Hào nhìn vào sắc mặt Tô Lam trắng bệt, trong lòng âm thầm đắc ý.


Những lời này nếu như cô ta tự nói ra thì có vẻ hơi ác ý.


Nhưng trẻ con thì khác.


Trẻ con không biết gì!


“Cái này … cô thấy đấy, điều này không thể đổ lỗi cho con của chúng tôi, phải không? Nếu không phải là cuộc sống riêng tư của cha mẹ không được tốt, các giáo viên mẫu giáo cũng là tán chuyện với nhau! Thay vì bắt con trai tôi xin lỗi, không bằng cô chú ý một chút về đạo đức của mình đi, về dạy lại con mình đừng có nói dối” Mẹ Đồng Hào liền chế giễu.


Cha của đứa bé…


Là cái chân đau mà Tô Lam không thể chạm vào.


Không phải là cô không muốn cho con mình một gia đình đầy đủ.


Khi nhìn thấy Tô Lam sắc mặt trắng bết không còn gì để nói, mẹ Đồng Hào càng đắc ý hơn: “Vì cô không có gì để nói, chúng tôi có thể đi trước không?”


Cô ta cười lạnh một tiếng, mẹ Đồng Hào nắm lấy tay con trai mình, như một con gà trống chiến thăng, dương dương tự đắc bước đi.


Tuy nhiên, trước khi đi được hai bước, thì bị một cú va vào lưng.


“Ai da” Cô ta tức giận quay đầu Ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt đây bụi xám của Tô Duy Hưng trong tư thế đe dọa, nhìn chăm chằm vào cô ta.


Cô ta không bị thương, nhưng khiến cô ta giật mình, tức giận đến bốc lửa: “Cái tên nhóc thối này, bị điên àI”


“Đúng là mẹ nào con nấy, con của kẻ thứ ba quả nhiên cũng không phải loại gì tốt đẹp!”


“Cô nói bậy, mẹ cháu không phải là kẻ thứ ba, cháu và em gái không phải là một đứa con hoang, chúng cháu có cha, cha của chúng cháu là người đàn ông tốt nhất trên thế giới!” Tô Duy Hưng la lên.


Mẹ Đồng Hào mém chút cười “Ha ha ha, thật là buồn cười chết mất. Cha của cháu lợi hại như vậy, thế người đâu? Có khả năng thì gọi anh ta đến để chúng tôi được rửa mắt! Trẻ con không nên thường xuyên nằm mơ giữa ban ngày!”


Tô Duy Hưng có vẻ giận dữ: “Cô chờ đấy.”


Nói xong cậu bé ta quay lại đẩy đám đông ra và lao ra ngoài.


“Duy Hưng!” Tô Lam định đuổi theo, nhưng Tô Mỹ Chỉ lại bắt đầu khóc và bắt cô phải ôm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK