“Không uống, tôi cai rồi”
“Gì cơ?” Dạ Bân nhìn Quan Triều Viễn với vẻ sửng sốt, có phải anh ta nghe lầm không? Cậu ấy nói mình cai rượu rồi?
“Tôi cai rượu rồi.”
“Móa! Đầu óc cậu có vấn đề hả? Một người đàn ông trưởng thành như cậu mà lại muốn cai rượu?”
Dạ Bân vừa nói vừa cầm lấy điếu thuốc trên mặt bàn, mới ngậm trong miệng thì Quan Triều Viễn vội vàng cướp đi.
“Tôi cũng cai thuốc, đừng hút thuốc trước mặt tôi!”
“Đù má!”
Dạ Bán lại chửi bậy một câu.
“Mặt trời mọc ở đằng tây hay sao mà cậu vừa cai thuốc vừa cai rượu, cậu đang làm cái quái gì thế?”
“Cai là cai thôi!”
Quan Triều Viễn nói với vẻ mất kiên nhẫn.
“Cậu cai thuốc cai rượu cũng đừng ngăn ản tôi hút thuốc chứ, tôi có cai đâu!”
“Hút thuốc thụ động cũng không được!” Quan Triều Viễn tỏ ra bực bội.
Đừng nói là ngay trước mặt anh, bây giờ ngay cả trong cao ốc tập đoàn Dark Reign cũng cấm hút thuốc lá.
Dạ Bân nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn, một lúc lâu không nói nên lời.
“Tôi hỏi cậu làm sao thế?”
“Tôi và Tô Lam chuẩn bị sinh con.”
“Cái gì cái gì?”
Dạ Bân lập tức dùng đầu ngón tay ngoáy lỗ tại mình, có phải ráy tại nhiều quá nên che kín lỗ tại không?
“Cậu vừa nói gì cơ?”
Quan Triều Viễn liếc Dạ Bân một cái.
“Tôi nói tôi và Tô Lam chuẩn bị sinh con.”
“A Viễn, cậu điên rồi à? Cậu biết rõ cậu…”
Ánh mắt Quan Triều Viễn vô cùng kiên định, mắt sáng như đuốc.
“Tôi không điên! Tô Lam muốn gì tôi đều muốn cho cô ấy!”
Lời này của anh không giống như nói với Dạ Bân mà giống như nói với chính mình.
Dạ Bân há miệng, sửng sốt không nói ra lời.
“Ban đầu tôi không biết mình có thể khiến Tô Lam mang thai hay không, bây giờ biết rồi, cô ấy có thể mang thai. Vậy cớ gì tôi lại không sinh con?”
“Nhưng cậu đừng quên, bản thân cậu bị phong ấn, là một thể kết hợp, cậu và Tô Lam…”
Dạ Bận dĩ nhiên muốn thuyết phục Quan Triều Viễn, bởi vì chuyện này quá mạo hiểm.
“Dù sinh ra quái vật tôi cũng chấp nhận!”
Không đợi Dạ Bân nói hết lời, Quan Triều Viễn đã thốt ra.