Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản thân giấu cô ấy lâu như thế, cô ấy nóng giân một chút cũng là lẽ đương nhiên.

Vì thế hai ngày nay, chuyện gì anh cũng thuận theo ý cô.

Tính tình tiểu gia hỏa này nhà anh cũng không phải xấu, chắc hôm nay cô cũng nguôi giận rồi Ngay sau đó, Quan Triều Viễn liền cầm điện thoại lên, nhấn số của Tô Lam.

Trong nháy mắt truyền đến một giọng nói lạnh lùng của con gái “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tất máy”

Quan Triều Viễn liền nhíu mày.

Tắt máy?

Lẽ nào tiểu gia hỏa nhà anh vẫn còn đang giận sao?

Lúc trước Lục Anh Khoa đưa người đến quán cà phê Thiên Ngọc, nói là đến gặp Lâm Thúy Vân.

Quan Triều Viễn lại nhấn số gọi cho Lâm Thúy Vân.

Kết quả y như trước, tắt máy.

Sao cả hai người đều tắt máy thể nhỉ?

‘Sắc mặt Quan Triều Viễn trầm xuống.

Tân Tấn tài đứng bên cũng nhận ra sắc mặt của Quan Triều Viễn không bình thường, anh ta vội vàng đứng dậy: “Anh hai, có chuyện gì thế?”

Quan Triều Viễn không nói gì, mà nhấn số điện thoại của người thứ ba.

Rất nhanh đã có tín hiệu.

Đầu dây bên kia chuyền đến âm thanh thản nhiên của Lục Mặc Thâm: “alo?”

“Sau khi Tô Lam và Lâm Thúy Vân gặp nhau ở quán cà phê Thiên Ngọc, điện thoại của cả hai người đều tắt máy”

Quan Triều Viễn vừa dứt lời, Lục Mặc Thâm vừa chuẩn bị vào nhà thay giày, sắc mặt anh ta trầm xuốn/ “Ý gì vậy?

“Chuyện mà anh làm ra, đừng có làm tổn thương người vô tội, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâ Lục Mặc Thâm đột nhiên như ý thức đi đó, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi kia lập tức tối săm lại: “Tôi lập tức đến đây”

Còn chưa dứt lời anh ta đã lao ngay ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát, từ trong ga-ra chiếc Rolls-Royce lao vụt ra ngoài Mấy ngày nay, Lê Duyệt Tư ở thủ đô làm ra không ít chuyện mờ ám.

Bởi vì áp lực của Lục Gia, Lục Mặc Thâm nếm không ít nỗi cực khổ. Chẳng qua anh ta cũng chỉ làm nơi cho Lê Duyệt Tư trút giận, không hề trách cô ấy.

Nhưng, nếu đúng như những gì Quan Triều Viễn nói, cô ấy dám bắt tay tiếp cận Lâm Thúy Vân và Tô Lam, Vậy thì những tình cảm còn lại trước.

kia của bọn họ, cũng sẽ coi như biến mất “Đừng Khi Tô Lam mở to đôi mắt, cô cảm thấy đầu như muốn nổ tung ra vây.

Cô mơ hồ nhớ lại, có người ở phía sau cô ngấm ngầm dùng gậy đập một cái Lúc này, cô đang năm trên một chiếc giường mềm mại trong khách sạn.

Trên người đắp một mảnh vải tơ lụa.

“Aiyaa..”

Cô theo bản năng đỡ lấy gáy mình, sau đó lờ mờ mở mắt ra.

Lộ ra một gương mặt tuấn tú lọt vào trong Tầm mắt cô, đôi tay mảnh khảnh đang đặt lên eo cô.

Sau khi nhận ra khuôn mặt này thuộc về ai, Tô.

Tô Lam mở mắt ngay lập tức.

Gần như theo bản năng mà hoảng sợ hét lên.

Khúc Thương Ly?

Trong đầu của Tô Lam chỉ có âm thanh ong ong, cô vội vàng ngồi dậy.

Nhưng sau khi ngồi dậy, cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho sốc đến mức không nói được dì.
Chương 2991
Khuôn mặt diễm lệ kia bỗng chốc trở lên trắng bệch Trên chiếc giường mềm mại, Khúc Thương Ly yên lặng ngủ say, tấm vải lụa đang đắp ngang hông, trên người anh ấy không mặc quần áo.
Mà phía dưới chăn…
Trong phòng, không khí lạnh như băng kích thích làn da của cô nhắc nhở cô, chính trên người mình cũng đang đắp mảnh vải như thế Tô Lam vội vàng cầm lấy chăn, ngay cả hô hấp cũng phát run.
Đây.. đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Khúc Thương Ly lúc này còn đang ngủ say.
Hai mắt anh ấy nhằm nghiền, mặc dù là nghe thấy tiếng thét chói tai của Tô Lam, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại Tô Lam xém chút nữa ngã xuống đất, luống cuống đem quần áo mặc vào.
Toàn bộ quá trình, chân tay cô đều phát run.
Rốt cuộc là ai muốn hãm hại cô?
Là Tô Bích Xuân?
Hay là Liễu Minh Hoa?
Hay là…
Luống cuống tới mức tay đang cài khuy áo liền dừng lại trong giây lát, sâu thẳm trong não Tô Lam liền lóe lên một cái tên Chẳng lẽ là Lê Duyệt Tư?
Lẽ nào do Lục Mặc Thâm từ hôn giống như cong rơm cuối cùng bóp chết con lạc đà?
Cho nên Lê Duyệt Tư bắt đầu làm loạn?
Nếu đúng là như vậy, Lâm Thúy Vân chắc hẳn cũng đang gặp nguy hiểm?
Tô Lam không tìm thấy điện thoại của mình đâu, chỉ có thể chạy thật nhanh về phía cửa.
Ngay khi ngón tay vừa chạm vào nắm cửa. Cô cơ hồ nghe thấy có âm thanh bàn tán từ bên ngoài truyền tới. Cảnh giác ngăn cô mở cửa lại Cô kiễng chân lên, qua mắt mèo trên cửa, cô nhìn thấy quang cảnh bên ngoài có đến hai mươi mấy phóng viên đang ngồi đó. Mọi người đều cầm súng dài và đại bác ngắn trên tay, nhìn thẳng vào cổng, như một thợ săn đang chờ con mồi Đáng chết!
Nhất định là Lê Duyệt Tư!
Cô ta lợi dụng Nhan Thế Khải để lừa mình, sau đó lợi dụng Khúc Thương Ly để tạo scandal.
Nói cho cùng, Nhan Thế Khải cũng thuộc đám nhà giàu, nhưng lại kém ảnh hưởng hơn so với Khúc Thương Ly.
Quá quen thuộc với những thủ đoạn trọng ngành giải trí, không phải là Lê Duyệt Tư thì còn có thể là ai?
Tô Lam cần chặt môi quay trở lại phòng phòng khách.
Cô cố nhấc điện thoại lên gọi cho Lâm Thúy Vân Điện thoại tắt máy?
Trái tìm của Tô Lam lập tức nhói lên Lê Duyệt Tư đã lên kế hoạch với mình, điều này có nghĩa là cô ta cũng ra tay với Lâm Thúy Vân?
Nghĩ đến đây, cô không còn bận tâm đến những thứ khác liền nhấc điện thoại gọi ngay cho Quan Triều Viễn.
Điện thoại đổ chuông ba tiếng liền ngay lập tức được kết nối: “Alo….”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc này, đôi mắt của Tô Lam đỏ hoe, giọng nói rất bối rối “Là em”
Quan Triều Viễn đang lái xe, sắc mặt liền trâm xuống, ngay lập tức dừng xe vào bên lề đường: “Em đang ở đâu?”
Đôi môi của Tô Lam vẫn còn đang run rẩy “Em….em đang ở khách sạn Vọng Nguyệt”
“Khách sạn Vọng Nguyệt?”
“Bên ngoài đều là phóng viên. Em…. em vừa đến khách sạn thì bị đánh ngất, sau khi tỉnh lại thì thấy Khúc Thương Ly đang nằm bên cạnh”
Cả hai đều bị cởi hết quần áo, hơn nữa rất có thể là đã bị chụp ảnh Hai câu sau Tô Lam không dám nói ra khỏi miệng.
Lúc này, sắc mặt Quan Triều Viễn tối sâm lại như cái đáy nồi Áp suất không khí trong xe sớm đã giảm xuống tới thế giới băng: “Ngoan, ở đó chờ, anh lập tức đến nga Tô Lam đồng ý rồi liền cúp ngay điện thoại Trong khi chờ Quan Triều Viễn tới, cô chợt nghĩ đến Khúc Thương Ly vẫn đang trần trưồng năm trên giường Đợi lát nữa, Quan Triều Viễn mà nhìn thấy cảnh này, sợ rằng anh ấy không nhãn nhịn được xé rách khoảng cách mà chạy tới Tô Lam trầm tư một lúc, vừa mới mở cửa bước vào, liền nhìn thấy Khúc Thương Ly đã tỉnh.
Chương 2992

Khúc Thương Ly có chút chóng mặt, mí mắt híp lại, tay vẫn đỡ lấy đầu Khi anh nhìn thấy Tô Lam, biểu hiện có mười phần bất ngờ: “Tô Lam, sao em lại ở đây?”

Anh ấy nhỡ rõ ràng là mình đang ở cùng những người trong “Đại mộng vô song” ăn cơm mà…

Làm thể nào mà đột nhiên tỉnh lại thì đang nằm trong khách sạn thế này?

Khi ngồi dậy, Khúc Thương Ly mới phát hiện ra bản thân không mặc quần áo.

Hơn nữa Tô Lam đứng trước mặt anh ấy sắc mặt cũng trắng bệch.

Như ý thức được gì đó, anh ấy nhấc một góc chăn lên.

Trên gương mặt trưởng thành ấy nhất trời kết lại một màn sương trắng: “Tô Lam, chuyện gì xảy ra thế?”

Tô Lam cần môi: “Anh Khúc, anh mặc quần áo vào trước đã, rồi chúng ta hãng nói chuyện”

Nói xong mấy lời này, cô liền xoay người đi vào phòng ngủ.

Khúc Thương Ly đã nhanh chóng mặc quần áo lên, đi vào trong phòng khách.

Anh ấy ở trong giới giải trí lăn lộn bao nhiêu năm nay, tự khắc đã biết bản thân mình bị người khác tính kế Nếu như anh ấy đoán không nhầm. Lúc này, ngoài phòng chắc hẳn đã có không ít phóng viên đến nắm vùng.

Tô Lam nhìn anh ấy, thở dài một hơi mang đầy cảm giác có lỗi “Anh Khúc, hình như em làm liên lụy tới anh rồi Lại nhìn sang Khúc Thương Ly, sắc mặt đã đen đi bảy phần Sau đó, cô p tục nị “Lúc em tỉnh lại, hai người chúng ta đã năm trên giường, hơn nữa… chúng ta đều không mặc quần áo”

Lúc nãy, sau khi cô gọi điện cho Quan Triều Viễn, vốn đã đặt tâm trạng rối bời của mình bình tĩnh lại tồi Nhưng ngược lại với cô mà nói, lúc này Khúc Thương Ly lại vô cùng phẫn nộ: “Em biết là do ai làm không?”

Ở trong giới giải trí bao nhiêu năm, cũng gặp qua không ít những quy luật ngầm.

Nhưng trước giờ anh ấy luôn giữ mình trong sạch, ít giao lưu với bên ngoài, rất ít vì lợi ích bản thân mà đi đụng chạm tới người khác.

Hơn nữa vừa rồi nghe Tô Lam nói chính anh bị làm cho liên lụy, nói cách khác cô ấy biết ai làm ra chuyện này.

Tô Lam cần chặt môi: “Mặc dù bây giờ không có bằng chứng, nhưng trong lòng em đã có đối tượng hoài nghỉ, rất có khả năng là Lê Duyệt Tư”

Thông qua sự nhắc nhở của cô ấy, trong đầu của Khúc Thương Ly có những khung cảnh lướt nhanh qua.

Lúc đầu khi ở hiện trường chụp ảnh, Lê Duyệt Tư cứ không nói không rằng gì mà bài xích Tô Lam.

“Sự việc cụ thể thì em cũng không có cách nói quá nhiều với anh, nhưng trước khi anh tỉnh dậy, em đã gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn rồi, chốc nữa anh ấy sẽ đến đây”

“Vi vậy, nếu đến lúc đó có hiếu lâm gì đó, hy vọng là anh đừng quá để tâm đến”

Tô Lam nói xong, ánh mắt của Khúc Thương Ly trở nên có chút phức tạp, ở phía sâu trong não lại có một suy nghĩ vô cùng kì lạ xuất hiện: Nếu những tấm hình đó bị lộ ra bên ngoài, có phải Khúc Nhất Phàm sẽ có thể gặp được cô ấy mỗi ngày không?

Trong nhất thời, phía trong căn phòng như: chìm sâu vào sự tĩnh lặng đã chết đi vậy.

Mười mấy phút sau, tại cửa chính của nhà hàng khách sạn Hilton.

Một chiếc xe chuyên dụng màu đen dừng lại ở trước cửa, cửa xe được mở ra một chút: “Mẫn Loan à, tuy chị chưa bị thương đến xương, nhưng bác sĩ nói chị có bị chấn thương não một chút, bây giờ chị lại chạy đến mấy nơi này có hợp không? Em rất lo cho chị đó.”
Chương 2993

Trong chiếc xe, trên đầu Mộ Mẫn Loan có buộc một dải băng gạc trắng, trên người mặc bộ quần áo của bệnh viện.

Tài xế dịch xe tới một chút, Bối Bối đỡ lấy Mộ Mẫn Loan rồi ngồi xuống “Mãn Loan, chị như vậy em thật sự rất lo cho chị, hay là em gọi điện thoại cho cậu Tư nhé?”

“Không cần đâu, tôi đến đây đế tìm anh ấy mà”

Ba mươi phút trước đó, ở bên cạnh giường bệnh của trung tâm bệnh viện, Âu Dương Hải đang cúi đầu nón cháo lỏng cho Mộ Mẫn Loan, Mộ Mẫn Loan quả thật cảm thấy một được sủng đến mức kinh sợ, cô ấy ngoan ngoãn há miệng Không cần biết là bón bao nhiêu, cô ấy đều ăn hết toàn bộ.

“Anh làm vệ sĩ của tôi, thật ra không cần phải bón cho tôi ăn đâu”

Mộ Mẫn Loan nhìn chäm anh ta với hai con mắt tròn, sợ rằng khi mình vừa chớp mắt thì anh †a sẽ biến mất vậy.

Khoé miệng của Âu Dương Hải hé ra nụ cười lạnh nhạt, vô cùng lạ lùng: “Xém chút nữa thì tôi đã quên nói với cô Mộ rồi, trước đây tôi từng làm vệ sĩ cho con gái của công tước, cô ấy xinh đẹp giống như cô vậy, vì vậy mấy chuyện như thế này, tôi đã thích ứng lâu rồi”

Hình như trái tim đã bị người ta bắt lấy vậy, Mộ Mắn Loan đau đớn đến mức sắc mặt trắng bệch.

Cô ta cắn chặt lấy môi, nhìn vào thìa cháo đang được bón trước mặt, cô ta không còn mở miệng ra ăn nữa Âu Dương Hải nhếch chân mày, cười lên vô cùng diêm dúa loè loẹt: “Không ăn nữa sao?”

Nói xong câu ấy, cũng không đợi đến lúc cô ta phản ứng lại, anh ta đã đặt chén cháo xuống, qua lưng như sắp rời đi.

‘Vừa nhìn thấy anh ta bước đi, Mộ Mẫn Loan như nhảy xuống khỏi khỏi giường bệnh vậy: “Đừng đi!”

Âu Dương Hải nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình: “Đúng là cô Mộ khó hầu hạ thật đó, không lẽ ngay cả khi đi vệ sinh mà cô cũng không cho sao?”

Biểu cảm trên khuôn mặt của Mộ Mẫn Loan cứng đơ lại, cô ta ngốc nghếch hỏi: “Vậy… vậy anh có quay lại nữa không?”

Âu Dương Hải híp mắt lại: “Thân là vệ sĩ cao cấp được cô Mộ tốn nhiều tiền để tuyển đến, tôi có thể cho cô một lời nhắc nhở không?”

Mộ Mãn Loan hồi hộp nhìn chäm vào anh ta.

“Bây giờ cô nên đi xem thứ chồng sắp cưới của cô đang làm gì, chứ không phải lo lắng rằng tôi sẽ đi đâu.”

“Người anh nói là…. Tư Vũ Chiến sao?”

Mộ Mãn Loan rất thông minh, một đôi mắt chớp nhưng cũng không chớp mà nhìn anh ta Mà khoé miệng của Âu Dương Hải cứ treo lấy một nụ cười như kiểu đang cười mà cũng không cười.

Cho nên ở nửa giờ sau, Mộ Mẫn Loan vẫn ngoan ngoãn xuất hiện ở cửa lớn của nhà hàng khách sạn Hilton.

Bối Bối đấy cô ta đang ngồi trên xe lăn: “Mộ Mẫn Loan, chị muốn đi đến phòng nào?”

Ánh mắt Mộ Mãn Loan dao động: “Đi đến tầng mười tám:”

Thang máy nhanh chóng đưa hai cô lên đến †ầng mười tám, Bối Bối đẩy Mộ Mẫn Loan đi ra “Mẫn Loan, bây giờ chúng ta phải đi đâu?”

“Đến phòng số 1804.”

Bối Bối đẩy Mộ Mãn Loan đi thẳng về phía phòng số 1804 ở bên kia.

Có điều hai người còn chưa đi đến cửa phòng, đột nhiên từ ngã rẻ có hai mươi mấy ký giả xông tới “Tách tách, tách tách, tách tách!”

Rất nhiều tia sáng đùng đùng ập tới Nhìn một đóng súng kiếm trước mặt, Bối Bối lập tức ngây người.
Chương 2994
Nhưng khuôn mặt của Mộ Mắn Loan vẫn lãnh đạm bình tĩnh như cũ Ánh mắt của những ký giả giải trí kai sáng như bóng đèn, bởi vì hôm nay bọn họ nhận được tin của một người thần bí, nói rằng có thể chặn ở chỗ này lấy được bí mật động trời của ảnh đế thần bí, Nhưng vạn lần không ngờ rẳng, ảnh đế không gặp, mà lại chờ được ảnh hậu Mộ Mẫn Loan này.
“Nữ thần Mẫn Loan, tại sao cô ở chỗ này?”
“Đúng vậy, nghe nói cô ở tiệc rượu bên kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vết thương còn rất nghiêm trọng, tại sao nhanh như vậy đã xuất viện rồi?
“Chẳng lẽ Mắn Loa cô cũng là tới nhà hàng hẹn hò với người khác sao? Đối tượng hẹn hò là cậu Tư sao?”
“Hay là người đàn ông khác?”
“Hay là, hôm nay cô tới gặp cái vị ảnh đế thần bí kia?”
Trí tưởng tượng bay xa, càng nói càng loạn Nghe được một chút, chân mày Bối Bối lập tức nhíu lại.
Mà Mộ Mẫn Loan cũng bực bội cau mày, trong lúc nhất thời cô ta òn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sở dĩ hôm nay Mộ Mãn Loan lại đến nơi này, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Âu Dương Hải.
Nhưng vì sao chỗ này lại xuất hiện nhiều phóng viên đến vậy?
Mặc dù hình tượng thường ngày của Mộ Mẫn Loan rất lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với những phóng viên truyền thông, vẫn cực kỳ lê phép.
Cô ta suy nghĩ một chút, ngay khi chuẩn bị mở miệng gì đó thì đột nhiên phát hiện cửa phòng số 1804 truyền đến một tiếng vang nhỏ, cửa bị mở ra.
Ngay sau đó một đôi nam nữ nắm tay nhau từ trong phòng bước ra, nhưng lại khiến cho đồng tử của cô ta co rụt, trên mặt xẹt qua tia kinh ngạc.
Các phóng viên quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Mộ Mẫn Loan, cũng nhìn thấy đôi nam nữ từ trong phòng bước ra.
“Ôi trời ạ!”
Trong từng đợt kinh hãi, tất cả đều phản ứng lại Người đàn ông từ trong phòng bước ra không phải ai khác, lại chính là vị hôn phu của Mộ Mẫn Loan – Tư Vũ Chiến.
Mà người đứng bên cạnh anh ta, nắm tay anh †a chính là tiểu hoa đán bỗng nhiên nổi tiếng gần đây – Bạch Tuyết, nhân xưng là tiểu Mộ Mẫn Loan Khi Bạch Tuyết bước ra, vừa hay kéo cánh tay Tư Vũ Chiến, khóe mắt chứa đầy ý xuân.
Ngay cả trên cổ còn mơ hồ thấy được vài vết tích ám muội.
Chỉ cần là người tinh mắt, đều có thể đoán được hai người họ rốt cuộc đã làm gì bên trong.
‘Sau khi phóng viên giải trí nhìn thấy một màn như này, trong nháy mắt liền chuyển đầu súng, †oàn bộ đều đến vây quanh Tư Vũ Chiến.
Rất nhanh, những phóng viên này đã vây kín họ, đến con kiến cũng chui không lọt Sắc mặt Bạch Tuyết trắng bệnh, vội vàng trốn phía sau Tư Vũ Chiến, lấy tay che mặt.
“Cô Bạch Tuyết, cô đừng trốn, chúng tôi đều đã nhìn thấy cô”
“Cậu Tư, rốt cuộc từ khi nào Bạch Tuyết này ở cùng với cậu vậy?”
“Gần đây cô ấy bị vạch trần rất nhiều, liệu có phải vì cô ấy đến khách sạn với cậu không?”
“Đúng đấy, cậu Tư có vị hôn thê Mẫn Loan xinh đẹp như vậy, tại sao vụng sau lưng cô ấy thế?
“Cậu Tư, bây giờ cậu cùng người phụ nữ khác ở bên trong khách sạn, nhưng lại bị Mẫn Loan chắn ở cửa, đây có phải là bắt gian tại giường không?”
Chương 2995

“Hả?”

“Bình thường cậu đối xử tốt với Mẫn Loan, có phải đều là góp vui lấy lệ không?”

còn ra ngoài ăn Phóng viên kia đưa ra câu hỏi không chút lưu tình, Tư Vũ Chiến, người đã quen với những cảnh lớn, cũng không nhịn được thay đổi sắc mặt, ngay cả một câu cũng không nói ra được Ở bên ngoài đám đông, Mộ Mẫn Loan lạnh lùng liếc mắt nhìn Tư Vũ Chiến một cái “Bối Bối, chúng ta đi”

“Được”

Giờ phút này tuy rằng Bối Bổi vô cùng tức giận, nhưng làm một trợ lý, cô ta cũng không thể nói thêm điều gì.

Chỉ có thể nhanh chóng giúp Mộ Mẫn Loan thoát khỏi chỗ này.

Bây giờ Mắn Loan chắc chắn rất đau lòng!

Chính mình bị thương nặng như vậy, lại còn không cẩn thận đụng phải vị hôn phu vụng trộm.

Tư Vũ Chiến này bình thường nhìn qua rất nhã nhặn lịch sự, đối với Mắn Loan cũng đều răm rắp nghe lời Thật không ngờ tất cả mọi thứ đều là giả vờ, đúng là biết người biết mặt không biết lòng!

Người đàn ông bên kia đang bị phóng viên vây quanh nhìn thấy Mộ Mẫn Loan xoay người rời đi, sắc mặt trầm xuống, muốn nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng anh ta vừa tiến lên một bước đã bị người phụ nữ phía sau túm lấy.

Bạch Tuyết đáng thương nhìn anh ta: “Cậu Tư, đừng bỏ em lại ..” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tư Vũ Chiến không chút do dự, phất tay cô ta ra, gạt bỏ đám đông đuổi theo Khi anh ta đuổi tới cửa thang máy, thang máy vừa khép chặt.

Tư Vũ Chiến xoay người, vô cùng lo lắng, lại đuổi xuống thang bộ.

Anh ta thở hổn hển, cuối cùng cũng chặn được Mộ Mắn Loan ở gần ga ra.

“Mẫn Loan, em nghe anh giải thích đi!”

Mộ Mẫn Loan ngồi trên xe lăn, mí mắt thờ ơ nâng lên một chút: “Bối Bối, chúng ta đi”

“Được”

Bối Bối xem ra còn tức giận hơn Mẫn Loan, giúp cô ta rời đi Thế nhưng còn chưa di chuyển đã bị Tư Vũ Chiến một tay giữ xe lăn lại Anh ta lạnh lùng trừng mắt liếc Bối Bối một cái “Cô ra xe kia chờ đi, tôi có lời muốn nói với cô ấy”

Bối Bối hận không thể xông lên hung hăng đá anh ta mấy phát, nhưng vẫn áp chế năng chặn cơn thịnh nộ, cô ta cúi đầu nhìn Mộ Mẫn Loan Tư Vũ Chiến đang chuẩn bị mở miệng, lại đột nhiên nghe thấy Mắn Loan nói.

“Bối Bối, cô đi trước đi”

“Chị Mẫn Loan?”

“Cô đi đi, cậu Tư đã muốn nói chuyện với tôi, nếu chưa nói xong, anh ta sẽ không đi đâu.”

“Được”

Bối Bối không cam lòng, không muốn rời đi Mộ Mẫn Loan thản nhiên cúi đầu: “Cậu Tư có chuyện gì cứ nói đi”

“Mẫn Loan, em đừng hiểu lầm, anh và Bạch Tuyết chẳng qua là Từ Vũ Chiến muốn giải thích, nhưng lời đến miệng, rồi lại không biết nói từ đâu.

Tất cả mọi người đều tận mắt thấy anh ta và Bạch Tuyết từ trong phòng bước ra, hơn nữa, hơn nữa vừa rồi hai người họ đúng thật là ở trong phòng mây mưa thất thường Bởi vì Mộ Mẫn Loan đối với anh ta không nóng không lạnh, bởi vì từ đầu đến cuối trong lòng cô ta chỉ cất giấu một người, cho nên tâm tình không tốt uống chút rượu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK