“Nhưng anh muốn em mặc! Anh xem ai dám ném trứng thối vào bà xã của Quan Triều Viễn anh? Chuyện này anh có quyền quyết định!”
Tô Lam trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn, không phải người đàn ông này định trừng phạt cô đấy chứ?
“Thật sự không được, em phải mặc khiêm tốn một chút!”
Quan Triều Viễn nâng cằm Tô Lam lên: “Người phụ nữ của Quan Triều Viễn anh không cần khiêm tốn.”
“Đây là hai chuyện khác nhau!”
“Nếu em mặc khiêm tốn thì đám phóng viên kia sẽ lại viết em có tật giật mình!”
Tô Lam không nói nên lời, cảm thấy Quan Triều Viễn nói cũng có lý.
“Nghe anh mặc bộ này, mặc đi nhận giải sẽ rất xinh đấy!”
“Anh biết chắc chắn em sẽ giành giải thưởng à? Nếu em không được giải thì sao? Đám cưới của chúng ta có thể sẽ lại bị hoãn thêm một năm nữa.”
Giải Kim Lang mỗi năm chỉ có một lần, lần này không được giải lại phải đợi thêm một năm nữa, đám cưới cũng chẳng thấy đâu.
“Anh có lòng tin với người phụ nữ của mình! Lần này chắc chắn em sẽ nhận giải, nếu không được giải thì về anh sẽ đánh đòn em!”
“Anh còn nói à! Nếu không vì anh thì em đã được nhận giải từ lâu rồi có được không? Chuyện này đều là lỗi của anh!”
Tô Lam nghĩ đến những chuyện này là lại tức, giải thưởng cứ thế bay mất.
Đúng lúc này, hai người nghe thấy một tiếng “bốp”!
Tô Lam và Quan Triều Viễn đều ngẩn người.
Hai người trông thấy bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của bé cưng đang đánh vào mu bàn tay Quan Triều Viễn!
“A a a…” Miệng cậu nhóc còn ê a, vẻ mặt cực kỳ không hài lòng về Quan Triều Viễn.
“Ha ha ha…” Sau mười giây sững sờ, cuối cùng Tô Lam bật cười ra tiếng: “Con trai em báo thù cho em rồi! Xem anh sau này còn bắt nạt em thế nào!”
“Oắt con, con tạo phản dám đánh bố à?”
Quan Triều Viễn trợn mắt lên, dường như bé cưng không hề sợ hãi, cậu cũng trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn.
Hai bố con bố trừng con, con trừng bố, dường như nhất định phải phân ra ai thắng ai thua.
Tô Lam thầm nghĩ, sau này hai bố con sẽ ầm ĩ đây!
Tin Tô Lam lọt vào danh sách đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Lang đương nhiên cũng truyền tới chỗ Tô Nhược Vân.
“Ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi! Lần này Tô Lam bắt buộc phải ra mặt!”
Cuối cùng Tô Nhược Vân cũng nắm được cơ hội.
“Chị Nhược Vân, phóng viên đã tới địa chỉ lần trước chị gửi em rồi, nhưng căn nhà đó không có ai ở nên chúng ta để hụt rồi. Lần này Tô Lam phải tham gia lễ trao giải, có lẽ không trốn được đâu.”
“Cô đến gặp ban tổ chức giải Kim Lang giúp tôi lấy thông tin hành trình của Tô Lam, sau đó gửi cho phóng viên. Tôi muốn xem cô ta trốn thế nào!”
Tô Nhược Vân ra vẻ như đã chắc thắng.
Trên thảm đỏ, chỉ cần Tô Lam nói sai một câu, cô ta sẽ bảo phóng viên nhắm đúng câu đó rồi phóng đại lên!