“Ôi chúa ơiI”
Người đàn ông, lúc này quả nhiên là bị giãm đạp đến đau đớn, khuôn mặt đều xanh mét.
Cậu ta hùng hổ võ thật mạnh lên bàn ở quầy lễ tân: “Mịch Miêu, cô có biết người phụ nữ này là ai hay không? Người của bộ phận nào? Sao cô ta lại nóng nảy đến như vậy?
Cô gái tên là Mịch Miêu ở quầy lễ tân này cũng từng qua lại với cậu ta, mắt thấy hai người đã sắp xác định quan hệ, ai ngờ cái tên đào hoa này vira aulav đầu lai đi tìm thirc tân sinh mới đến của bộ phận tiếp thị, trực tiếp đấy cô ta qua một bên.
Lúc nấy lại còn có thể đứng trước mặt cô ta trêu chọc con gái nhà người ta, làm cô ta tức giận đến mức trong mắt cũng bắt đầu lạnh lẽo âm u Cô ta trực tiếp tát một cái vào mặt người đàn ông: “Đồ đàn ông khốn nạn”
Người đàn ông bị cô ta tát một cái vẻ mặt mơ hồ, lúc này không chỉ là ngón tay đau đầu ngón chân đau đầu, mà mặt cũng bắt đầu đau Sau khi Tô Lam cầm đồ trở về văn phòng, phát hiện Quan Triều Viễn đã biến mất.
Trợ lý Lâm nói Quan Triều Viễn đang mở họp trong phòng họp lớn, đại khái phải mất khoảng nửa tiếng, kêu cô ở chỗ này chờ một chút.
Tô Lam gật đầu, bồng nhiên nhớ tới cái túi da trâu vừa rồi Mộ Mẫn Loan đã đưa cho mình, vội vàng chạy đến bên bàn mở ra xem.
Chỉ có một vài bức ánh chụp của cô và anh trai ở trong túi?
Cô cảm thấy có chút kỳ quái, lại cẩn thận lục lọi một chút, phát hiện bên trong túi ngoại trừ ảnh chụp ra thì cái gì cũng không có.
“Kỳ quái, nếu như chỉ là mấy tấm ảnh này, chắc là Mộ Mãn Loan sẽ không cố ý kêu cô đi đến đó để lấy lại mới đúng”
Tuy răng trong lòng có nghỉ hoặc, nhưng cái túi giấy da trâu này đã được đóng khóa kỹ càng, cô cũng vấn luôn cầm ởtrong tay, hẳn là sẽ không bỏ sót cái gì Quên đi Có lẽ đối với anh trai mà nói, hai người bọn họ chụp ảnh chung, chính là thứ quan trọng nhất!
Tô Lam thở dài một hơi, cẩn thận bỏ những bức ảnh đó vào túi xách mang theo bên mình Cô xoay người đi vào bên trong thư phòng, dùng máy tính xách tay dự phòng của Quan Triều Viễn để xem, để tránh ầm ï đến người khác, cô còn cố ý đeo tai nghe Đoạn phim hôm nay cô xem là của Khúc Thương Ly.
Khúc Thương Ly ở trong bộ phim này đóng vai nam sinh sỉ tình là diễn viên số 2, vì nữ chính, cuối cùng lại mất mạng.
Cái danh hiệu ảnh đế này của Khúc Thương Ly thật đúng là không thể bác bỏ.
Kỹ năng diễn xuất của anh ấy bình tĩnh nhẹ nhàng, cảm xúc cũng thể hiện một cách đúng chỗ, vô cùng chuyên nghiệp.
Bình thường tuy rằng nhìn qua trầm ốn lạnh lùng, nhưng khi gặp phải cảnh khóc, anh ấy nhập vai còn nhanh hơn so với Lê Duyệt Tư, hơn nữa còn mang đến cho khán giả cảm giác rất lớn, rất dễ khiến người ta xúc động.
Trên cơ sở không có trải qua bất kỳ chỉnh sửa âm nhạc hậu kỳ nào, Tô Lam xem đến đoạn mà anh nhảy cầu chịu chết ở trong phim, hốc mắt cũng đó lên, Thật cảm động!
Nhưng mà những gì đang nghe được, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Âm thanh trong phim lúc này hình như có động tĩnh hỗn loạn kỳ quái gì đó đang xâm nhập…
Cô nhấn nút tạm dừng, hình ảnh đã tạm ngừng nhưng âm thanh kỳ lạ vẫn không dừng lại Tô Lam tháo tai nghe ra, quả nhiên lập tức nghe được một loạt tiếng va chạm lộn xộn từ phòng khách bên ngoài truyền vào.
Quan Triều Viễn đã họp xong, bây giờ quay trở lại phòng rồi sao?
Tô Lam đi tới cửa, vừa mới chạm vào tay.
nằm cửa liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng hô hấp nặng nề, thậm chí còn có một tiếng hôn môi thở dốc.
Tô Lam chỉ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung, ngay lập tức như rơi vào sương mù Những người ngoài đó là ai?
Chắc chắn không phải là Quan Triều Viễn đúng không, anh ấy không phải là loại người này.
Chương 2925
Lùi lại một nghìn bước mà nói, Quan Triều Viễn cũng tuyệt đối không có khả năng dù biết rõ cô đang ở trong phòng mà vấn còn đi làm loại chuyện này với người phụ nữ khác.
Lúc này, động tĩnh bên ngoài càng ngày càng kịch liệt, thậm chí còn truyền đến một trận âm thanh xé quần áo.
Mẹ nói Hai người kia chắc là sẽ không chuấn bị làm những chuyện gì đó mà không thể mô tả được ở ngay trong vẫn phòng này có đúng không?
“Này này… anh Quan, anh đừng có vội nhé, anh xé nát quần áo của em ra như vậy thì lát nữa làm sao em có thể đi làm được?”
Anh Quan sao?
Cả người Tô Lam cứng đờ cả ra, máu như thể cũng sắp đông lại rồi Quan Triều Viễn à?
Nghe tiếng động, hình như người đàn ông ở bên ngoài cũng có vẻ nôn nóng, sốt ruột, anh kéo quần áo của người phụ nữ xuống hết cỡ, sau đó là những âm thanh kếo kẹt kếo kẹt, như thể là có hai người đang ôm nhau lăn tròn trên ghế sô pha.
Người phụ nữ giật nảy mình: “Anh Quan, anh Quan, anh đừng có nóng vội như thế, từ từ thôi”
Giọng nói của người đàn ông chậm rãi mà vô cùng trãm ấm: “Không vội sao? Không phải là em thích sự kích thích như thế này sao?”
“Nhưng, nhưng mà trợ lý Lâm đang ở ngay bên ngoài. Có phải chúng ta không được làm như thế này không?”
“Không được làm như thế vậy mà em vẫn là đi theo anh vào đây sao? Hành động và lời nói của em cũng giống nhau lắm đấy nhỉ…
Những lời đối thoại đê tiện, kinh tởm này văng vắng bên tai Tô Lam khiến cho máu toàn thân cô như dồn hết lên đỉnh đầu: Thực sự quá là trơ trên và vô liêm sỉ!
Cô nghiến chặt răng lại, một tiếng “bịch”, cô trực tiếp đẩy cửa ra.
Hai người còn đang điên cưồng với nhau, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tô Lam, trong nháy mắt cả hai bị dọa sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, người phụ nữ kia lập tức ngã từ trên ghế sô pha xuống.
“Cô… cô là aï2 Tại sao cô lại ở đây?”
Người phụ nữ vừa hốt hoảng thu dọn quần áo, vừa đứng lên với đôi chân run như cầy sấy.
Còn người đàn ông kia đang hứng thú, gặp phải cảnh tượng như thế này thì cực kỳ khó chịu, ngồi bật dậy.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Lam lập tức sững sờ, trợn tròn mắt.
Hóa ra lại là người đàn ông mà cô vừa mới đánh ở dưới tầng một.
Rốt cuộc người đàn ông này là ai? Sao lại dám đưa một người phụ nữ đến văn phòng của Quan Triều Viễn, còn làm cả những chuyện không biết xấu hổ như vậy.
Người đàn ông kia nhìn thấy Tô Lam liền ngồi bật dậy như con cá chép nhảy, mặc được quần vào một cách thần kỳ.
Đôi mắt ấy sáng lên như một cặp bóng đèn: “Chị gái, hóa ra lại là chị x2”
Người phụ nữ kia vừa xấu hổ vừa tức giận: “Quan Hạo Nhân, anh có biết cô ấy sao? Chẳng có lẽ cô ấy cũng là người phụ nữ của anh sao?”
Quan Hạo Nhân hơi cáu kỉnh, xua xua tay: “Bây giờ thì vẫn chưa phải. Nhưng sau này thì cũng không biết được”
“Quan Hạo Nhân, anh là cái loại khốn nạn!”
Người phụ nữ tức giận đến đỏ cả mặt, giơ tay định tát cậu ta một cái.
Một người phụ nữ mong manh, yếu đuối như thế thì sao có thể là đối thủ của cậu ta được? Cô †a vừa mới giơ tay lên đã bị người đàn ông nằm chặt lại, sau đó cậu ta hất mạnh ra, người phụ nữ kia ngã ngửa trên ghế sô pha: “Cô nổi điên lên như vậy để làm gì? Vốn dĩ chuyện này cả tôi và cô đều tự nguyện, nếu ta muốn làm tình với cô mà cô không đi theo tôi đến đây thì làm sao tôi có thể đụng vào cô được? Tôi cũng không nhớ rõ là tôi đã nói thích cô khi nào!”
“Anh…”
Đối mặt với sự sỉ nhục kia, cuối cùng người phụ nữ kia cũng không thể chịu đựng được nữa, bưng mặt chạy ra ngoài, khóc thút thít Trợ lý Lâm vừa mới bước ra khỏi phòng họp thì tình cờ gặp một nữ sinh viên thực tập của bộ phận Marketing đang khóc lóc chạy ra khỏi văn phòng.
Anh ta túm lấy cô sinh viên thực tập đó và ngăn cô ta lại: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Chương 2926
Nữ sinh viên thực tập che mặt khóc nức nở: “Trợ lý Lâm, anh hãy giúp tôi xin nghỉ việc. Quan Hạo Nhân chính là một loại cầm thú, không bằng lợn, không bằng chói”
Quan Hạo Nhân?
Tại sao cậu ta lại ở đây?
Đột nhiên trợ lý Lâm nhớ ra Tô Lam vẫn còn ở trong phòng làm việc, bỗng nhiên trong lòng anh ta bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng liền vội vàng chạy vào.
‘Vừa đấy cửa ra, anh ta đã thấy Quan Hạo Nhân đã đi đến trước mặt Tô Lam: “Chị gái này, chị nên biết rằng chị là người phụ nữ đầu tiên có thể giật được đồ từ tay tôi. Chị thử nhìn xem, ngoại hình của chị xinh đẹp như vậy, diện mạo của tôi cũng đẹp trai như thế. Hay là hai chúng ta trở thành một cặp đi, chị thấy thế nào?”
Tô Lam cười khẩy một cái. Cô còn chưa kịp nói gì thì cậu ta đã bị trợ lý Lâm kéo ra, chặn cậu ta lại: “Cậu Quan Hạo Nhân, tôi nghĩ là cậu hiểu lầm gì đó rồi, cô Tô đây I “Cô Tô sao?”
Quan Hạo Nhân nhướng mày, lập tức thể hiện sự quan tâm đặc biệt: “Ý của anh là, cô ấy chính là là bé thỏ trắng mà anh hai tôi đang nuôi sao?”
Nghe giọng điệu của cậu ta, Tô Lam không thể không trừng mắt lên: “Sao cậu có thế biết được là bé thỏ trắng? Nhỡ đâu lại là một con sói xám lớn ăn thịt người không nhả xương thì sao?”
“Ð, vậy phải làm sao bây giờ? Tôi Quan Hạo Nhân đây chỉ thích sói trắng đuôi lớn, bằng không, hay là để tôi thử độ sâu của chị một chút, xem xem như thế nào?”
Khi cậu ta nói điều này, tay cậu ta cũng ngo.
ngoe, đưa tay về phía khuôn mặt của Tô Lam, định chạm vào khuôn mặt của cô.
“Dù sao tôi và anh hai cũng là anh em máu mủ ruột thịt. Nếu anh ấy có thứ gì hay ho cũng sẽ không bao giờ quên tôi. Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, chắc là anh ấy cũng sẽ không để tâm đâu, đúng không?”
Trợ lý Lâm ở bên canh nghe được những lời này, trong lòng lo lắng đến độ toát cả mồ hôi hột.
Quan Hạo Nhân này, bình thường thì phóng túng, không bị cấm đoán, trói buộc thì cũng không nói làm gì. Nhưng lần này, cậu ta dám động vào Tô Lam thì chính là tự đào mộ chôn mình rồi Nhìn thấy bàn tay cậu ta sắp chạm vào khuôn mặt Tô Lam, đột nhiên một bóng đen không biết ở đâu ra nhanh chóng xông tới.
Trong một giây tiếp theo, Quan Hạo Nhân chỉ nghe thấy tiếng “rắc rắc” vang giòn ở cố tay mình, sau đó là một cơn đau nhói kéo tới.
Cậu ta quay đầu lại và thấy người đi vào chính là Quan Triều Viễn.
“Anh hai!”
Cậu ta mừng rố, hô một tiếng rõ to.
Quan Triều Viễn nhắm mắt làm ngợ, trái lại, anh dùng sức siết chặt, đè cổ tay cậu ta xuống, trực tiếp dùng một đầu gối ấn cả bàn tay cậu ta xuống đất, sắc mặt cậu ta tái đi, trắng bệch ra vì đau đớn, “Anh hai, đau… đau quát Đau quát Bỏ tay ra!
Buông ra! Tay em thật sự sắp gãy làm đôi rồi”
Nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của †a là biết được sức mạnh trong động tác của Quan Triều Viễn kinh khủng đến mức nào.
“Mày có chơi gái hay gì thì anh cũng mặc kệ, nhưng tốt nhất là phải sáng mắt ra một chút!”
Quan Triều Viễn nhìn cậu ta, sâu trong đáy mắt anh như có một cơn sóng thần kinh hoàng đang cuộn trào.
‘Vốn dĩ Quan Hạo Nhân cũng không biết chính xác rốt cuộc vị trí của Tô Lam trong lòng Quan Triều Viễn là ở đâu, cho nên, khi thấy phản ứng của Quan Triều Viễn như vậy, cậu ta cảm thấy anh đang làm ầm mọi chuyện lên, làm chuyện bé xé ra to.
Cậu ta thở phào: “Anh hai, anh có nhầm lẫn gì hay không? Rốt cuộc anh em chúng ta có quan hệ như thế nào vậy? Chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà. Hơn nữa, em cũng chưa hề đụng vào cô ấy”
Những lời này thực sự là đối chọi lại với Quan Triều Viễn mà, anh nhìn chảm chẩm vào Quan Hạo Nhân với ánh mắt u ám: “Vậy sao?”
Ngay sau đó, hai tay anh dùng hết sức lực.
Chương 2927
“Rắc rắc?
Một âm thanh vang giòn, tay phải của Quan Hạo Nhân ngay lập tức mềm oặt ra, buông rủ xuống.
Tay phải của cậu ta đã bị Quan Triều Viễn trực tiếp bẻ đến nỗi gấy cả xương.
Quan Hạo Nhân đau đớn đến mức đổ mồ hôi hột trên đầu, thế nhưng cậu ta vẫn cứ mạnh miệng, ngay cả đau đớn đến thế nhưng cũng không kêu ca, rên rỉ gì: “Anh hai, cô ấy chỉ là một người phụ nữ thôi mà!”
Đột nhiên, ánh mắt của Quan Triều Viễn trở nên nghiêm túc: “Có phải tay trái cũng muốn bị bẻ gấy pữa đãng LhAnzs2”
Đối mặt với khí thế hung hãng và lời đe dọa hung hãn này của anh, cuối cùng thì Quan Hạo Nhân cũng biết sợ hãi Cậu ta nâng cánh tay phải mềm oặt của mình lên và đứng dậy: “Được rồi, em chịu thua, cô ấy là người phụ nữ của anh, em không đụng chạm gì vào cô ấy nữa là được chứ g?”
Quan Triều Viễn lạnh lùng, trừng mắt lườm cậu ta một cái: “Cuốn xéo đi”
Quan Hạo Nhân thản nhiên liếc nhìn Tô Lam, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tân Tấn Tài: ‘Anh đang ở bệnh viện sao? Em bị thương một chút, vết thương nhẹ thôi. Nửa tiếng nữa em sẽ đết Chờ sau khi Quan Hạo Nhân rời đi, Quan Triều Viễn bước đến bên cạnh Tô Lam với vẻ mặt u ám.
Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, sau khi đánh giá chắc chắn là cô không có vấn đề gì, sắc mặt của anh mới trở nên dễ nhìn hơn một chứt.
Tô Lam nhìn anh một cách rất vô tư: “Em không sao đâu”
Quan Triều Viễn gật đầu.
Trong lúc tán gấu sau đó, Tô Lam mới biết được người đàn ông đó tên là Quan Hạo Nhân, là một thanh niên trẻ tuối đê tiện, trăng hoa rõ rành rành.
Ban đầu, khi còn ở trong quân ngũ, cậu ta đã thay bạn gái rất nhiều lần, thay bạn gái như thay quần áo vậy.
Nhưng một tên lưu manh, cặn bã giống như anh ta lại có khuôn mặt ngây thơ, khờ khạo, lại còn có rất nhiều cô gái thích.
Thậm chí, một vài người bạn gái của cậu ta sau khi bị đá hoặc là biết mình đã bị cảm sừng, họ sẽ không ngần ngại đến tìm chiến sĩ canh gác của quân đội, nhất định phải hẹn gặp cậu ta được một lần rồi mới chịu đi ‘Sau khi xuất ngũ, cậu ta không những không bớt phóng túng, mà trái lại, cậu ta còn giở trò, chơi đùa tệ bạc hơn với những cô gái khác.
Mặc dù Thẩm Tư Huy cũng là một tay ăn chơi, nhưng thái đô của anh ta đối với phu nữ lai rất lịch sự và nhẹ nhàng, cho dù có chia tay thì anh ta cũng sẽ bù đắp cho người phụ nữ đó.
Nhưng còn Quan Hạo Nhân này, từ trước đến nay lúc nào cậu ta cũng coi mình là chủ, không chịu tiếp thu gì.
Cậu ta mới chỉ từ nước ngoài trở về được một tháng, nhưng cậu ta đã từng qua đêm một lần với gần như tất cả những người phụ nữ có thể quyến rũ được trong tòa nhà trụ sở chính Lệ Thiên này rồi.
Theo lời của Quan Triều Viễn nói thì là, ngay cả cô gái dọn dẹp nhà vệ sinh cũng không tha.
“Đúng là loại người không bằng súc vật!”
Tô Lam tức giận nghiến răng nghiến lợi, khi nghĩ đến chuyện vừa rồi cậu ta đã giật lấy túi hồ sơ của cô, lại còn định thử dục vọng của cô (chuyện nhạy cảm của cô), cô hối hận vì đã không bẻ gãy ngón tay của cậu ta.
“Đừng nói về nó nữa nữa”
Quan Triều Viễn nhắm mắt lại, và ánh mắt anh nhìn trúng vào chiếc túi da bò trên tay cô: “Đó là cái gì vậy?”
“Trước đây, em đã đến nơi ở của Mộ Mẫn Loan để lấy cái này. Cô ấy nói rằng anh trai của em đã để lại cho em mấy thứ này, nhưng có điều cũng chỉ có một vài bức ảnh chụp mà thôi”
Đôi mắt của Quan Triều Viễn hơi đờ đẫn, u ám, anh mở miệng, nói: “Vê chuyện sinh nhật của ông cụ, em không cần phải lo lắng cái gì đâu, đến lúc đó chỉ cần đi đến thủ đô cùng anh là được, biết chưa?”
Tô Lam nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Trong khoảng thời gian sau đó, Quan Triều Viễn ngồi trong phòng làm việc để xử lý các loại giấy.
Tờ, tài liệu..
Lúc đầu, Tô Lam định ra ngoài đi chơi nhưng anh không đồng ý, không phải là do anh muốn cô ở lại đây giúp đỡ anh chuyện công việc.
Chương 2928
Nhưng Tô Lam sợ rằng cô sẽ làm ồn, ảnh hưởng đến anh, cho nên cô vừa đeo tai nghe và xem phim, vừa luôn tay ghi chép.
Khi đến đoạn cảm động thì nước mắt tuôn trào, chảy ròng ròng trên khuôn mặt, đến đoạn hài hước thì lại cười không ngừng..
Quan Triều Viễn cau mày, nhìn những biểu cảm muôn hình vạn trạng trên khuôn mặt cô và nói: “Thấy em cực kỳ hứng thú và hoàn toàn nhập tâm vào bộ phim này như vậy thì chắc hẳn nó cũng không quá tệ đâu nhỉ”
Tô Lam tháo tai nghe ra và nhìn anh: “Vậy thì điều này đã chứng tỏ anh Quan Triều Viễn đây có con mắt rất tinh tường, tìm được một đạo diễn rất giỏi”
Quan Triều Viễn cười nhếch miệng: “Sao anh lại cảm thấy hình như em còn chưa nói hết câu thì phải”
Tô Lam cười cười: “Anh đã chọn được một đạo diễn giỏi như thế tức là anh cũng chính là một anh hùng có con mắt tỉnh tường, anh đã tuyển chọn được một người trợ lý rất tốt!”
“Hoàng hậu quá lời rồi”
Tô Lam giận dối, nhăn mặt nhìn anh, sau đó tiếp tục cúi đầu thoải mái xem phim.
Quan Triều Viễn thì ngồi yên lặng bên bàn đọc sách.
Lúc này là buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người Tô Lam qua ô cửa kính Khuôn mặt của cô thật xinh đẹp, các đường nét mềm mại trên khuôn mặt cô lại được ánh nẵng tô đậm thêm, càng thêm phần dịu dàng, làm rung động lòng người.
Quan Triều Viễn nhìn cô từ góc này sang, anh cảm thấy nhất cử nhất động của cô: từ nụ cười đến một cái cau mày của cô đều có thể khiến anh động lòng.
Thời gian yên tĩnh tuyệt vời là gì?
Chắc chân là khoảng thời gian ngay lúc này rồi Chờ sau khi Quan Triều Viễn đã hoàn thành xong tất cả các công việc, vừa kịp khoảng ba giờ đúng.
Nếu như không có chuyện gì đặc biệt, ngoài ý muốn xảy ra, Quan Triều Viễn sẽ xử lý xong tất cả mọi việc trước khi nhà trẻ tan học, bởi vì anh muốn đích thân anh lái xe đến đón hai cậu nhóc.
Thấy bây giờ vẫn còn thời gian rảnh rồi, Tô Lam uế oải đứng dậy, vươn vai rồi nhìn ra bên ngoài: “Quả nhiên trụ sở chính của tập đoàn Lệ Thiên là một nơi rất tuyệt vời, phong cảnh bên ngoài kia thật sự rất đẹp đấy!”
Quan Triều Viễn ngắm nhìn vóc dáng mảnh mai, duyên dáng của cô: “Này, tiếu yêu, lại đây đi”
Tô Lam hậm hực, nhìn anh chắm chãm “Em có tên có tuổi đàng hoàng, đừng có gọi em là tiểu yêu.”
“Lại đây đi”
Mặc dù biểu cảm trên khuôn mặt Tô Lam cực kỳ không bằng lòng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi tới Quan Triều Viễn đưa hai tay ôm cô vào lòng, đế cô ngồi trên đùi anh, đột nhiên, khung cảnh được.
thay đối: “Anh hỏi em một chuyện, nếu một ngày anh lừa đối em, em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Tô Lam hơi sững sờ một chút, hình như cô chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc đột nhiên anh nói ra những lời như thế này.
Cô không dám nói là cô hiểu rõ hết tính cách của Quan Triều Viễn, nhưng ít nhất cô cũng hiểu được khoảng tám trên mười phần.
Cô chắc chản rằng anh sẽ không lừa dối cô, chỉ ít thì cũng sẽ không cố ý lừa dối cô với mục đích tồi tệ nào đó.
Khóe miệng Tô Lam nhếch lên, ôm cổ anh: “Chẳng lế anh Quan Triều Viễn đây lại làm việc gì đó trái với lương tâm hay sao?”
Giọng nói của Quan Triều Viễn nhàn nhạt, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng Anh cúi đầu nhìn cô, vén những cọng tóc rơi xuống lòa xòa vào sau tai giúp cô: “Nói cho anh biết đi, được không?”
Thấy anh cố chấp muốn có được câu trả lời như vậy, Tô Lam cũng dứt khoát, ngồi ngay ngắn, đàng hoàng lại Cô nhìn anh chấm chãm, rồi lắc đầu: “Sẽ Tô Lam lại gật đầu.
Trước đây, cha của cô Tô Văn Tâm đã lừa dối mẹ cô suốt nhiều năm như vậy, nhưng mẹ cô vẫn rất yêu ông ta trong suốt khoảng thời gian dài dắng dặc đó, ngay cả đến lúc mẹ cô sắp chết cũng không biết được rốt cuộc người đàn ông mình đem yêu thương là loại người như thế nào Ngay cả cô cũng đã bị ông ta lừa dối trong suốt nhiều năm như vậy.
Chương 2929
Vì vậy, đối với cô mà nói, điều cô căm ghét nhất chính là sự lừa dối.
Tô Lam nói rõ từng câu từng chữ: ‘Bất kế những lời nói dối là có ý tốt hay ý xấu thì lừa dối vẫn là lừa dối. Cho dù có ý tốt đi chăng nữa, nó cũng không thể che đậy được sự thật vốn dĩ đó vẫn là lừa dối. Cho nên, Quan Triều Viễn, anh tuyệt đối không nên lừa dối em, nếu không thì…
“Nếu không thì sao?”
“Nếu không thì em sẽ trốn đi thật xa, trốn đến một nơi không ai có thể tìm được em, để suốt cả đời này anh sẽ không được gặp em nữa, anh sẽ mất em mãi mãi!”
Trong giây lát, ánh mắt của Quan Triều Viễn lập tức ảm đạm hẳn đi, anh đang định mở miệng nói gì đó, nhưng đột nhiên lại bị tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang Tô Lam mỉm cười, đứng dậy, không ngồi trên đùi anh nữa mà ngồi xuống phía đối diện.
Anh cau mày và nhấn nút trả lời: “Lục Mặc Thâm, mấy ngày gần đây tôi thấy anh càng ngày càng rảnh rồi nhỉ?”
“Lâm Thúy Vân xảy ra chuyện rồi”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn cau mày, theo bản năng liền quay đầu lại và liếc nhìn về phía Tô Lam.
Lúc này Tô Lam không thèm để ý tới anh mà cô đang cúi đầu, chăm chú ngắm nhìn mấy bức ảnh chụp chung mà người anh trai Tô Duy Nam để lại cho cô.
“Có chuyện gì thế?”
Quan Triều Viễn hỏi.
“Chúng tôi bị chụp lén.”
Lục Mặc Thâm nói một cách thờ ơ, nhưng cũng có thể nghe thấy một sự khó chịu sâu sắc, không vui trong giọng nói của anh ta Chụp lén?
Đột nhiên, Quan Triều Viễn nhớ đến buổi gặp mặt gia đình tại nhà Lâm Thúy Vân vào buổi tối ngày hôm đó: “Vậy nên, tôi cần phải làm gì đây?”
Trong văn phòng, Lục Mặc Thâm đang đứng bên ngoài ban công.
Sau khi nghe được những lời này của Quan Triều Viễn, anh ta nhéo nhéo ấn đường, rồi tháo kính ra khỏi sống mũi.
Thực ra không phải ai cũng biết mắt của Lục.
Mặc Thâm rất tốt, anh ta cũng không cần phải đeo kính.
Kính mắt cũng chỉ là một vũ khí mà anh ta sử dụng để giấu diếm nỗi buồn, tâm trạng mà thôi.
Mọi cảm xúc của một người đều được toát ra từ đôi mắt.
Bởi vì ánh mắt không biết nói dối.
Lục Mặc Thâm đã quen với việc sử dụng kính mắt để che giấu đi cảm xúc của mình, không để cho những người khác phát hiện ra tâm trạng của anh.
Ngay lúc này, thậm chí Lục Mặc Thâm còn không nghĩ đến chuyện che giấu, giọng nói trong điện thoại lạnh lùng như muốn đóng băng lại “Anh hãy nói với Tô Lam, để cô ấy an ủi Lâm Thúy Vân, hãy nói với cô ấy là bây giờ cô ấy không cần phải làm cái gì hết, tôi sẽ xử lý êm đẹp những chuyện này”
Quan Triều Viễn cau mày: “Giáo sư Lục, có thế coi chuyện này là chuyện của nhà anh chứ, đúng không? Anh không định tự mình thông báo với cô ấy hay sao?”
“Nếu bây giờ cô ấy có thể nghe tôi nói thì tôi đã không tìm đến anh”
Quan Triều Viễn quay đầu lại, nhìn Tô Lam một chút.
Lúc này, cho dù phản ứng của Tô Lam có từ từ chậm rãi đến mức nào, anh cũng phải lấy lại tình thần ngay.
Cô đã nhận ra có điều gì đó không ổn, vì cô đã nghe được Quan Triều Viễn nói đến chuyện gia đình.
Nếu là chuyện gia đình của Lục Mặc Thâm, chẳng lẽ lại là hợp đồng hôn nhân của anh ta và Lê Duyệt Tư hay sao?
“Được rồi, tôi biết Quan Triều Viễn đáp lại, và sau đó cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia, Lục Mặc Thâm cũng nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống.
Anh ta một tay đút túi, quay người và đi đến mép ban công.
Mặt trời dần khuất sau những đám mây đen, bầu trời càng ngày càng tối, dường như có chút cảm giác kiểu sắp có mưa gió bão bùng gì đó.