“Em còn không biết xấu hổ hay sao mà nói thế, nếu không phải là em của chị Tô Lam, em tưởng hôm nay em còn có thể ra đây một cách bình an vô sự sao?”
Mặc dù khi nói chuyện, Lâm Thúy Vân vẫn rất dữ tợn và hẳn học, nhưng đôi mắt của cô ấy lại đỏ hoe.
Nhìn thấy Lâm Thúy Vân luôn luôn hung dữ như thế này, Lâm An Nguyên muốn cãi lại nhưng cũng không nói được gì.
Cậu ta chỉ cười hì hì một tiếng, rồi ôm vai bá cổ Lâm Thúy Vân: “Được rồi, được rồi, còn mẹ có ổn không?
Chúng ta mau về đi, nghe nói cha mẹ đều bị dọa sợ chết khiếp.”
Lâm Thúy Vân xoa đầu cậu ta: “Xem ra tên nhóc con này còn có chút lương tâm đấy chứ, đợi chút nữa sau khi thăm cha mẹ xong, em hãy đi gặp Tô Lam cùng với chị. Lần này nhất định em phải thật lòng cảm ơn cậu ấy.”
“Trời ơi, em biết rồi, tại sao người phụ nữ này lại lải nhải nhiều như vậy chứ”
Hai chị em vừa lên xe vừa nói cười rôm rả.
Mãi cho đến khi chiếc xe Bentley màu đen từ từ đi xa, ở bên kia đường, cửa sổ của một chiếc xe Bugatti mới từ từ hạ xuống.
Phía sau tấm kính cửa xe kia hiện ra một khuôn mặt đẹp trai, đường nét rõ ràng là vô cùng tuấn tú.
Người đàn ông đẩy gọng kính trên mặt, ánh mắt sâu thảm: “Ông chủ, cậu nhóc vừa mới đi ra kia chính là người đã đẩy cô Lê, chúng ta còn cần bám theo sau không?”
Lục Mặc Thâm nhàn nhạt thu ánh mắt về: “Không cần”
Phòng bệnh VIP của bệnh viện trung ương Quan Triều Viễn sải bước đi vào, thần thái lạnh lùng, u ám, hung ác và nham hiểm bao.
trùm khắp cả người.
Vừa nhìn thấy anh, ánh mắt của Lê Duyệt Tư lập tức sáng lên: “Triều Viễn?”
Bước chân của người đàn ông dừng lại trong nháy mắt, đôi mắt của anh cũng trở nên cực kỳ u ám, tối tăm: “Lê Duyệt Tư, có phải anh đã cảnh cáo em là không nên xen vào chuyện của anh với cô ấy hay không?”
Lê Duyệt Tư?
Quan Triều Viễn thậm chí còn gọi đầy đủ họ tên của cô Hơn nữa, lại còn dùng kiểu giọng điệu thiếu kiên nhẫn này.
Hình như sắc mặt của Lê Duyệt Tư có chút không kìm nén được cơn giận: “Triều Viễn, có phải anh đang nhầm lẫn gì hay không vậy? Anh để một người phụ nữ ký hợp đồng với Mặc Thâm, anh bắt anh ấy phải lo chuyện gia đình và chỉnh đốn nhà họ Cố.
Vốn dĩ anh cũng không yêu thương gì người phụ nữ kí, tại sao anh phải tiêu tốn công tốn sức như vậy? Nếu chỉ đơn giản là anh làm.
điều đó để chọc giận em thì thực sự là quá ngây thơ rồi. Em không muốn anh xuất hiện bên cạnh danh tiếng và địa vị của em vì em đã đính hôn rồi, anh hiểu không? Em đây chỉ là muốn tốt cho anh thôi.”
Sau khi nghe những lời này, khóe miệng của Quan Triều Viễn cong lên: “Bởi vì em đã đính hôn nên anh mới tùy ý tìm một người phụ nữ để trút giận sao? Anh tốn biết bao nhiêu tiền bạc và công sức như vậy để dụ dỗ một người phụ nữ, chỉ để chọc giận em thôi hay sao? Lê Duyệt Tư, anh hỏi em, rốt cuộc sự tự tin của em từ đâu tới vậy?”
Cả người Lê Duyệt Tư bị rùng mình, trong nháy mắt, khuôn mặt xinh đẹp kia lập tức tái đi, trắng bệch.