Tuy rằng bỏ ra ba trăm triệu để làm tình với một người phụ nữ có hơi lãng phí, nhưng nếu là mặt hàng này như Lâm Thúy Vân đây thì ba trăm triệu vô cùng đáng giá.
Lâm Thúy Vân cứ lôi anh ta đi như vậy, chẳng mấy chốc liền biến mất ở góc khuất.
Có điều cô ấy không biết răng, ngay lúc cô ấy vừa rời khỏi thì trên khoang thuyền truyền đến một loạt tiếng xì xào.
Hình như có người đang lái một chiếc du thuyền nhỏ đến đây.
Ngay lúc du thuyền dừng lại, lập tức có người vội vã lên thuyền.
Hầu hết tất cả những người trên chiếc du thuyền này đều là những người có máu mặt tại thành phố Ninh Giang, cho nên ngay khi người kia lái một chiếc du thuyền để đến đây thì tất cả mọi người liếc mắt đã nhận ra.
Anh ta còn chưa kịp đứng vững đã có người xông lên phía trước chào hỏi: “Giáo sư Lục, sao anh lại đến đây?”
“Thật trùng hợp!”
“Có muốn cùng uống một ly không?”
Đúng vậy, người tới không phải ai khác mà chính là Lục Mặc Thâm.
Vừa nấy anh ta bận lái thuyền để chạy đến bên này nên mới bỏ lỡ cuộc điện thoại của Lâm Thúy Vân.
Chờ đến lúc anh ta phát hiện ra cuộc gọi nhỡ thì cô nàng đanh đá kia đã thẳng tay cúp điện thoại của anh rồi.
Lục Mặc Thâm tức đến mức thiếu chút nữa rớt khỏi thuyền.
Anh ta vì cuộc hẹn này đã đẩy nhanh tiến độ công việc, đùn đẩy hết toàn bộ công tác trong tay tâm trạng của anh ta bây giờ Vừa bước lên du thuyền đã lộ ra bộ mặt lạnh như bằng, cả người đều toát ra hơi thở chớ đến gần.
‘Vốn dĩ còn có người thật lòng muốn đi đến làm quen một chút, vừa nhìn thấy người đàn ông đãng lẽ rất nho nhã lịch sự kia đột nhiên biến thành u ám vô tận, cả đám người lá gan bé tí đều không dám tiến lên nữa.
Lục Mặc Thâm đang mặc một bộ vest màu xám nhạt, cặp mắt kính trên mặt giúp che đi phần nào ánh mắt sâu thăm thắm kia.
Anh ta nhìn chung quanh một vòng cũng không tìm được bóng dáng Lâm Thúy Vân, nhưng mẹ Lâm đứng cách đó không xa liếc mắt một cái là thấy anh ta, vội vàng tiến lên chào hỏi: “Con rể, con đến rồi!”
Lục Mặc Thâm nghe được giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên liền thấy mẹ Lâm và cha Lâm đang đứng cách đó không xa vây tay chào hỏi mình Áp lực mới nãy còn bao bọc cả người aanh nháy mắt biến mất.
Khóe miệng Lục Mặc Thâm nhếch lên, anh ta sải bước đi đến, vô cùng lễ phép chào hỏi: “Chào chú, chào cô’“
Mẹ Lâm vốn còn đang vì chuyện tình cảm của Lâm An Nguyên mà nén giận, vừa thấy.
Lục Mặc Thâm thì mọi phiền lòng đều quên hết. Bà ấy cười đến híp cả mắt: “Con rể này, có phải công ty có chuyện gì quan trọng cho nên mới đến trễ đúng không?”
Mẹ Lâm mở lời cho Lục Mặc Thâm một đường lui.
Lục Mặc Thâm gật đầu, giọng điệu có chút hối lỗi: “Vâng ạ, cho nên cháu mới phải gấp gáp xử lý xong mọi chuyện rồi chạy ngay đến đây”
Nói xong cây này, anh ta ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía tựa như đang tìm cái gì đó.