Tô Lam bây giờ sớm đã không còn là Tô Lam của ngày xưa nữa rồi, Tô Lam dễ bị bắt nạt, kiểm soát, mặc cho người ta dụ dỗ của năm đó đã chết rồi Nếu muốn vơ vét, đào mỏ gì từ Tô Lam bây giờ thì e răng cách hung hăng làm loạn, quấy rối đã không còn hiệu quả nữa rồi.
Tô Văn Tâm vừa kéo Lư Tuyết Cầm ra ngoài, vừa mau chóng suy nghĩ một cách khác trong đầu.
Xem ra nhất định ông ta phải nghĩ ra một biện pháp khác, bằng không thì có lẽ ông ta sẽ không sống được tiếp.
Hai người chật vật lôi kéo nhau ra đến cửa thang máy, Lư Tuyết Cầm dùng hết sức lực của mình, hất tay Tô Văn Tâm ra: “Tô Văn Tâm, có phải ông cho răng bây giờ ông vẫn còn là chủ tịch của tập đoàn Tô Thị hay không? Mấy năm nay, nếu như không có tôi thì ông đã chết đói ở ngoài đường rồi! Khi nấy, tôi còn không đếm xỉa gì đến bộ mặt già nua này của tôi, không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác để bày mưu kế, đòi quyền lợi cho ông. Nhưng còn ông thì sao? Ông dám xuống tay tát tôi ngay trước mặt con chó cái kia, ông làm như thế có được gọi là đàn ông nữa hay không, hả?”
Lư Tuyết Cầm ăn một cái tát vào mặt, trong lòng bà ta cảm thấy vô cùng oan ức, bà tay lấy một tay che mặt, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt Tô Văn Tâm chửi mắng một trận linh đình.
Tô Văn Tâm lúc này không có gì trong tay cả, nên ông ta phải dính chặt lấy bà ta, nhất quyết không chịu ly hôn.
Lư Tuyết Câm bị ông ta bám như vậy nhưng bà ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm cách ra ngoài kiếm một ít tiền về nuôi ông †a, cho ông ta ở nhà bám váy ăn bám như vậy.
Nếu vừa rồi hai người ở lại đó ăn vạ thêm chút nữa, nói không chừng Tô Lam sẽ chọn cách nhân nhượng cho yên chuyện, đưa cho sáu trăm triệu cho bọn họ.
Thế nhưng Tô Văn Tâm không những không đứng về phía bà ta, mà thậm chí còn xuống tay tát bà ta nữa?
Lư Tuyết Cầm càng nghĩ càng tức giận, hận không thể trực tiếp xông lên, đấm nát bét khuôn mặt già nua, xấu xí của Tô Văn Tâm.
“Bà không hiểu được đâu! Loại đàn bà như bà thì biết cái gì chứ?”
Vốn dĩ Tô Văn Tâm không còn sức lực để nói những lời này nữa đâu, nhưng lúc này, trong một khoảnh khắc tức thì, Lư Tuyết làm cho ông †a bị cứng họng, không trả lời âm được gì.
“Tôi biết cái gì cơ? Tô Văn Tâm, để tôi nói cho ông biết. Nếu hôm nay không lấy được sáu trăm triệu đồng thì ngày mai hai chúng ta sẽ ly hôn ngay lập tức. Ông không phải nói gì thêm nữa!”
“Tôi sẽ không ly hôn với bà đâu, sau này bà cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa!”
“Được rồi, nếu không ly hôn cũng được thôi! Vậy bây giờ ông mau đi tìm con chó cái Tô Lam, rồi đem sáu trăm triệu về cho tôi đi, như vậy thì tôi sẽ không ly hôn nữa!”
“Tôi không thể đi được.”
Lư Tuyết Cầm thấy dáng vẻ chết không sợ súng của Tô Văn Tâm như thế này thì vô cùng tức giận, giậm mạnh chân xuống sàn.
“Tô Văn Tâm, dù gì thì ông cũng là cha ruột của nó. Cho dù trước đây hai người có mâu thuẫn lớn như thế nào đi chăng nữa, nó cũng không thể bỏ mặc ông sang một bên mà không đoái hoài gì đến ông như thế được! Mối quan hệ giữa hai người có pháp luật bảo vệ cơ mà, tôi thật sự không thể hiểu nổi, ông là cha của nó, rốt cuộc ông đang lo sợ cái gì nữa?”
Sau khi Tô Văn Tâm im lặng hồi lâu, lúc này, đột nhiên ông ta lên tiếng: “Con bé không phải con gái ruột của tôi!”
“Ông vừa mới nói cái gì cơ?”
Lư Tuyết Cầm lập tức đơ cả người, sững sờ một lúc, bà ta ngẩn người giương mắt nhìn Tô Văn Tâm, thậm chí sau một hồi lâu mà bà †a vẫn chưa thể định lại tinh thần: “Ông nói lại lần nữa xem, ông vừa nói cái gì vậy?”
Tô Văn Tâm ngồi sụp xuống bồn hoa bên ven đường, ông ta cực kỳ bực bội, đưa tay vò đầu bứt tai: “Tôi nói là, vốn dĩ Tô Lam không phải là con gái ruột của tôi!”