Vì thế, trước lúc ra đi, ông chia cổ phần của nhà máy rượu, Tô Khôn được sáu mươi phần trăm, Tô Lam được hai mươi phần trăm, Tô Kiêm Mặc cũng được hai mươi phần trăm.
Mà mẹ con Vương Vãn Hương thì không được gì cả.
Vì thế, Vương Vấn Hương làm ầm ï một trận.
“Cái con nhóc thối tha này! Thấy nhà máy rượu làm ăn tốt lên, muốn về đòi tiền có phải không?” Vương Vấn Hương tay chống eo, trợn trừng mắt.
“Con không phải đến để đòi tiền, con chỉ muốn nhác hai người, làm ăn phải chú trọng bổn phận, mấy thứ vớ vẩn kia, có lẽ giúp hai người kiếm được tiền trong thời gian ngắn, thế nhưng, về lâu dài, đặc biệt là thể loại buôn bán giả dối kia, đến lúc đó, tiền không còn là vấn đề, phải ngồi tù đấy!”
Mặc dù Tô Lam rất hận Vương Vãn Hương, nhưng bố của cô chung quy vẫn là bố của cô.
Đó là người đàn ông mà mẹ cô yêu cả đời.
Trước lúc lâm chung, mẹ của Tô Lam còn nói với cô, sau này bố cô già rồi, phải hiếu thảo với ông ấy.
“Con bé đáng chết này! Vậy mà dám nguyền rủa nhà chúng ta không kiếm được tiền, còn nguyền rủa bố mày ngồi tù! Tao thấy mày thèm đòn rồi! Không chịu được người nhà sống tốt!”
Vương Vấn Hương nhìn Tô Khôn: “Đại Khôn, nhìn xem con gái ngoan nhà ông! Cô ta nói ra lời đại nghịch bất đạo như này, ông vẫn không dùng gia pháp có đúng không?”
“Lam! Con đừng có không biết tốt xấu! Trong nhà vừa tốt lên một chút, con chạy về làm ầm ï cái gì? Nếu không phải Vân Vân đưa ra ý tưởng này, chắc là nhà chúng ta đã không còn gì ăn rồi!”
“Bố bảo ý tưởng này là của Tô Nhược Vân sao?”
“Đương nhiên là ý tưởng của Vân Vân nhà chúng ta, Vân Vân nhà chúng ta là con dâu tương lai của nhà Mộ Dung, một người làm quan cả họ được nhờ, không giống kẻ vong ân bội nghĩa nào đó! Tao nhổ vào!”
Nghe lời này, Tô Lam thật sự lạnh lòng, khi xưa khi cô và Mộ Dung Dịch yêu nhau, Mộ Dung Dịch chẳng qua mới lên đại học, còn chưa nắm thực quyền sản nghiệp trong nhà, căn bản không giúp được gì.
Mấy năm trước, nhà máy rượu gặp khủng hoảng một lần, là nhờ Tô Lam chịu vài cái tát của Lâm Thanh Phượng, nhà Mộ Dung mới chịu bỏ tiền giúp nhà họ Tô vượt qua khó khăn.
Những chuyện này họ đều quên rồi, ai mới là kẻ vong ân bội nghĩa chứ?
Ngay khi Tô Lam và người nhà họ Tô đang tranh chấp, bên phía khu Rainbow lại sắp nổ tung!
Mấy ngày nay quả thật Quan Triều Viễn rất bận, lại cảm thấy tâm trạng Tô Lam không tốt, chờ anh hết việc sẽ ở bên cạnh cô, kết quả tìm đâu cũng không thấy bóng dáng của Tô Lam.
Hai người làm mới đến, người lớn tuổi hơn là dì Phương, người nhỏ tuổi hơn là Lê Hoa. .ˆ Triệu Ni Ni và Lê Hoa đều không biết Tô Lam đi đâu, dì Phương lại đi chợ.
‘Vừa khéo, khi Tô Lam ra ngoài lại chỉ thấy dì Phương, liền nói với dì Phương, cô về nhà họ Tô một chuyến, những người khác đều không biết gì.
“Một người lớn sống sờ sờ biến mất trước mắt các người, các người làm việc kiểu gì thế?”
Tiếng của Quan Triều Viễn vang vọng khắp căn biệt thự.
Triệu Ni Ni và Lê Hoa cứ cúi đầu, không dám thở mạnh.
Quan Triều Viễn đã gọi mười mấy cuộc điện thoại cho Tô Lam, lúc đầu không nghe, về sau trực tiếp tắt nguồn.
Anh có thể không sốt ruột sao?
‘Tô Kiêm Mặc sáng dậy muộn, cũng không thấy Tô Lam, lúc này cũng bắt đầu sốt ruột.
“Ông chủ, thật sự chúng tôi không thấy phu nhân, lúc ăn sáng vẫn còn ở đây mà” Lê Hoa rưng rưng nước mắt.