Tô Lam vẫn nhớ cậu bé.
Vì là gia đình đơn thân nên tính cách thắng bé khá lầm lì. Sau này tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng. Bố của cậu bé lo lảng sẽ phát triển thành bệnh trầm cảm nên đã đưa cậu tới bệnh viện tiến hành điều trị tâm lý.
Cậu bé rất ngoan ngoãn nghe lời, Tô Lam rất thích cậu bé. Sau một thời gian điều trị ở bệnh viện, tình trạng của cậu bé cũng đã hồi phục rất nhiều.
Tiểu Khúc ngoan ngoãn quay đầu chỉ tay vào người đàn ông đang lái xe phía trước: “Bởi vì cha của cháu đang ở đây ạ!”
Cửa xe phía trước cũng hạ xuống, một khuôn mặt sắc sảo mang dòng máu lai Âu Mỹ bất ngờ hiện ra trước mắt. Người đàn ông liếc nhìn Tô Lam, hai người đồng loạt ngẩn người.
“Là cô?”
“Khúc Thương Ly?”
Tô Lam vô cùng sửng sốt trợn tròn hai mắt: Bởi vì người trong xe không phải ai khác mà chính là nam minh tinh đã từng năm giữ giải Ảnh Đế nhiều năm trước – Khúc Thương Ly. Càng trùng hợp hơn là Khúc Thương Ly đã vào vai nam phụ vô cùng thâm trầm, vô cùng mị lực quyến rũ trong “Đại Đường vô song”. Có điều Tô Lam cũng rõ, lần này anh ấy tham gia với vai trò diễn viên khách mời hoàn toàn là do nể mặt Lục Mặc Thâm.
Mắt Tiểu Khúc sáng lên: “Cô Tô Lam, hóa ra cô cũng quen cha của cháu sao?”
Tô Lam cười có chút ngại ngùng rồi dịu dàng nhìn cậu bé: “Đúng vậy, cô với cha của con là đồng nghiệp.”
Khoảng thời gian mà Tiểu Khúc điều trị trong bệnh viện, từ đầu tới cuối cô chỉ thấy bảo mẫu đưa đi đón về, trong lòng cô vẫn luôn thầm trách người làm cha này quả thật có chút vô trách nhiệm. Trong khoảng thời gian dài đó cũng chưa từng thấy xuất hiện lần nào.
Cuối cùng hóa ra cha của cậu bé lại là một đại minh tinh, khó trách phải trốn trốn tránh tránh!
Lúc này, trong lòng Tô Lam mới có một chút đồng cảm cho nỗi khổ của anh ấy.
Nghe đồn, Khúc Thương Ly rất lạnh lùng cao ngạo cũng rất thần bí. Trong giới nghệ sĩ anh cũng được coi là một người rất trong sạch, kỹ năng diễn xuất không những tốt mà danh tiếng còn tốt hơn.
Có điều muốn mời được anh ấy đi diễn cũng không dễ. Ai cũng biết tính cách anh ấy khá kỳ lạ, chỉ nhận những kịch bản mà mình thích. Nếu anh ấy xem qua kịch bản mà không hài lòng cho dù có cầm núi vàng núi bạc ném xuống anh ấy cũng chưa hẳn đã đồng ý.
“Cô Tô Lam, từ đây đi ra ngoài còn phải đi xa lắm, hay là để cha con lái xe chở cô ra ngoài?”
Tiểu Khúc vô cùng thích Tô Lam, cậu bé vừa nói xong thì quay đầu nhìn Khúc Thương Ly.
Tô Lam biết rằng trước giờ Khúc Thương Ly chỉ có một mình, mặt khác cũng là vì muốn tránh tin đồn, cô đang định mở miệng từ chối thì nghe thấy giọng nói cởi mở ấm áp: “Lên xe đi”
“Thật ra cũng không còn xa nữa, tôi tự đi ra…
Tô Lam còn chưa nói xong Khúc Thương Ly đã quay đầu nhìn cô: “Bác sĩ Tô sợ tôi có ý định gây rối cô sao?”
Khuôn mặt của Tô Lam nháy mắt đỏ bừng lên, cô vội vàng läc đầu, cười ngượng ngùng: “Sao thế được!”
“Lên xe đi”
Tô Lam không còn cách nào chỉ có thể bất chấp mà lên xe. Cô ngồi ghế sau với Tiểu Khúc, Khúc Thương Ly thì chăm chú lái xe phía trước.
Tiểu Khúc vui vẻ kéo lấy tay cô: “Cô Tô Lam, sau này cô có thể tiếp tục làm bác sĩ của cháu được không?”
“Cô Tô Lam cầu xin cô đấy!”
Thấy Tô Lam không lập tức gật đầu, Tiểu Khúc ra vẻ đáng thương giật tay áp cô: “Cô không biết đâu từ sau khi cô không làm bác sĩ nữa, tâm trạng của cháu thực sự…”
Cậu bé suy nghĩ một lúc rồi buột miệng ra nói: “Nước bay xuống thẳng ba nghìn thước!”
“Phù!” Tô Lam không nhịn được bật cười: “Tên nhóc này, thơ ca không phải để dùng như vậy, cháu nên nói là tuột dốc không phanh!”