Anh cứ nằm đó như thế, không có sự sắc bén như mọi ngày.
Lúc này anh yên tĩnh như một người đàn ông bình thường.
Tô Lam nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy trái tìm mình run rẩy: Mấy năm trước cô nhận một cuộc điện thoại, lúc vội vã tới bệnh viện, nhìn thấy mẹ và anh trai cứ như vậy nằm trên giường bệnh.
Mẹ không còn tỉnh lại nữa, anh cũng Tô Lam không dám nhớ lại tiếp nữa.
Cô ngơ ngác ngồi ở đầu giường, vành mắt đỏ bừng.
Cô nhìn tay của Quan Triều Viễn, sau khi do dự một lúc vẫn khẽ nắm chặt: “Anh Quan, anh tỉnh lại có được không? Anh mở mắt ra đừng ngủ nữa, anh như vậy tôi thật sự rất sợ, xin anh đấy…”
Tuy người đàn ông này luôn xấu xa, có lúc tính tình cũng khó năm bắt, nhưng mà…
Cô thà sau này anh cứ đối với cô như vậy, cũng không muốn giống mẹ và anh trai, nằm trên giường không tỉnh lại nữa.
Lúc này Tân Tấn Tài đã sắp xếp cho hai đứa nhỏ đến khu vui chơi thiếu nhỉ trong bệnh viện.
Anh ta vừa đến cửa, đã nghe thấy câu nói của Tô Lam, không khỏi cau mày: “Chị dâu nhỏ có phải không hiểu lời tôi nói không? Chẳng ph: không nguy hiểm tính mạng à: Lục Anh Khoa nhàn nhạt nhìn anh ta: “Nếu anh cũng giống cô ấy, từng trong một đêm mất đi hai người thân nhất của mình, nhìn thấy Boss nằm trên giường bệnh như vậy, anh cũng sẽ có phản ứng như thế thôi”
“Có ý gì?”
“Bà chủ có ám ảnh tâm lý, nếu anh không muốn sau khi boss tỉnh dậy gây phiền phức cho anh, tốt nhất đừng dọa cô ấy”
Tân Tấn Tài đứng trước cửa, nhìn ánh mắt của Tô Lam, đột nhiên trở nên âm trầm khó đoán.
Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy anh hai quan tâm một người phụ nữ như vậy.
Lúc trước Lục Anh Khoa nói với anh ta anh hai làm sao lại bị dị ứng, anh ta kinh ngạc đến mức có thể nhét quả trứng vào miệng.
Đúng vậy.
Sinh viên ngành y nếu muốn vào khoa nghiên cứu trường Cao đẳng Y tế Lan Ly, quả thật là chuyện rất phiền phức.
Nhưng chuyện này với Quan Triều Viễn mà nói, quả thật không đáng nhắc đến.
Hoàn toàn không cần anh đích thân ra mặt.
Nhìn dáng vẻ đó, lần này lão đại thật sự đã cho đi hết thân tâm rồi.
Tô Lam cứ ngơ ngác ngồi đầu giường như vậy, mắt cũng không dám chớp, cứ nhìn chãm chẵm chai nước biển.
Cách một lúc, lại giúp Quan Triều Viễn dịch góc chăn.
Đang chuẩn bị ngồi xuống, lại nhìn thấy anh khẽ cau mày.
Không biết tại sao, cô không thích nhìn thấy dáng vẻ cau mày của Quan Triều Viễn.
Cho nên suy nghĩ vừa lóe lên, vươn tay khẽ vuốt phẳng vết nhăn giữa chân mày của anh.
Cách thức hai người họ ở chung với nhau, thực sự có thể xem là kỳ lạ.
Người ta đều là quen biết trước, thân thiết với nhau, rồi mới kết hôn.
Nhưng hai người họ, chỉ mới gặp mấy lần, đã lĩnh giấy kết hôn.
Càng đừng nhắc đến việc thân thiết với nhau.