Tô Bích Xuân tuy rằng không có thực lực, nhưng đối với mấy câu nói kiểu này đối với cô ta cũng không quá khó.
Hơn nữa, những ánh mắt ghen tị của mọi người đã khiến cái mặt trang điểm đầy phấn của cô ta không thể không tự mãn ngẩng cao đầu.
Cô ta đang rất kiêu ngạo, nếu cô ta sẽ không tìm cơ hội để lên mặt, thìi sợ nó sẽ bị ngộp thở mất: “Tôi rất biết ơn cậu Lê đã cho tôi cơ hội này, và cũng rất biết ơn nhóm của chúng tôi đã làm việc chăm chỉ. Nếu không có họ, tôi đã không có được vinh dự này ngày hôm nay. Ngoài ra, tôi muốn cảm ơn… “
Tô Bích Xuân còn chưa nói xong, ngược lại đã vang lên một tiếng ‘”rầm” ở cửa văn phòng.
Mọi người quay đầu nhìn sang, hóa ra có người đạp cửa phòng họp mở ra.
Tôi nhìn thấy một bóng dáng thanh mảnh đột nhiên xuất hiện trong tâm mắt của mọi người.
Sau khi Lê Chí Sơn cau mày nhìn rõ dáng vẻ của người đó, anh ta vô thức nheo mắt: Tại sao Lâm Thúy Vân lại xuất hiện ở đây?
Tô Bích Xuân cau mày, vẻ mặt đột nhiên trở nên cực kỳ cẩn thận.
“Tô Bích Xuân, vừa rồi cô cám ơn nhiều người như vậy, nhưng hình như đã quên cảm ơn một người quan trọng nhất!”
Lâm Thúy Vân mang theo một đôi giày cao gót trên chân yểu điệu bước vào.
Khi Tô Bích Xuân nhìn thấy cô ấy như vậy, cô ta biết rằng Tô Lam chắc là đã nói với cô ấy toàn bộ sự việc.
Tô Bích Xuân tuy rằng có chút áy náy, nhưng hiện tại trong tay cô ta đã nắm chặt chìa khóa xe Porsche và chìa khoá nhà, cô ta tuyệt đối sẽ không thả ral Đối với hai chìa khóa này, cô ta không thể để Lâm Thúy Vân bôi nhọ mình trước mặt mọi người như vậy được: “Lâm Thúy Vân, cô nghĩ đây là nơi nào? Đây là nơi mà một thứ như cô có thể làm loạn sao? Còn không mau ra ngoài!”
Lâm Thúy Vân làm ngơ trước lời nói của Tô Bích Xuân, cô ấy chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, trên mặt nở một nụ cười quái dị: “Tôi vẫn chưa nói hết những gì tôi vừa nói. Tại sao tôi không thấy cô cảm ơn Tô Lam đã giúp có được vinh dự này ngày hôm nay nhỉ? Nếu không có cô ấy, cô thậm chí còn không sánh bằng được với một con chó!”
“Côi”
Tô Bích Xuân không ngờ rằng lời nói của Lâm Thúy Vân lại có thể nói ra những lời thô tục như vậy.
Cô ta hiện đã là Giám đốc điều hành phòng kinh doanh của Tập đoàn Lê Hoa, Lâm Thúy Vân dám hạ nhục cô ta †rước mặt rất nhiều giám đốc điều hành cấp cao như thế này: “Lâm Thúy Vân, đừng làm loạn ở đây nữa, cô nói thật vớ vẩn! Bảo vệ, bảo vệ, mau đưa cô ấy ra ngoài đi”
“Cô làm như vậy không chột dạ tí nào sao, ít nhất cũng phải thấy lương †âm cắn rứt chứ?”
Lâm Thúy Vân từng bước đi tới, cuối cùng cách Tô Bích Xuân một hai mét dừng lại, trực tiếp ngẩng đầu chỉ vào mặt của cô ta: “Tô Bích Xuân, cô dám dùng lương tâm của mình mà nói rằng, cô ký được hợp đồng này không phải vì cô đã ăn cắp bản kế hoạch của Tô Lam đi! “
“Ôi mẹ ơi!”
Khi giọng nói của Lâm Thúy Vân vừa ngắt, một tràng cảm thán đột nhiên nổ ra trong toàn bộ phòng họp.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cơ thể Tô Bích Xuân.
Mặc dù Tô Bích Xuân đã là thành viên của Tập đoàn Lê Hoa, nhưng mọi người đều không có ấn tượng nào với cô ta ngoài việc đột nhiên cô ta được bổ nhiệm là giám đốc phòng kinh doanh hết.
Bây giờ lại nghe người khác nói rằng cô ta đã ký được bản hợp đồng này là vì cô ta đã ăn cắp bản kế hoạch của Tô Lam, khiến cho mọi người đều nhìn cô ta bằng một ánh mắt khinh thường.
Tô Bích Xuân sắc mặt tái nhợt, sau đó bắt đầu tìm cách lật ngược lại vấn đề: “Lâm Thúy Vân, tôi biết rằng cô ấy đã thua trong lần cạnh tranh này. Cô là bạn tốt của cô ấy, cho nên cô rất không tình nguyện. Nhưng đừng nghĩ rằng bằng cách cố tình làm mất uy tín của tôi ở đây, là cô có thể làm giảm bớt được sự khó chịu của Tô Lam!”