Tô Lam mới nói mấy câu, phát hiện ra là mình không còn gì để nói nữa rồi, cuối cùng thì cô cũng chỉ có thể dùng ba chữ đó để tổng kết mọi thứ lại.
Quan Triều Viễn chầm chậm nắm lấy tay của Tô Lam.
“Tô Lam, anh yêu em, rất rất yêu em.”
Quan Triều Viễn không lừa được bản thân, chỉ có trời mới biết là anh đã sống qua tuần vừa rồi thế nào.
“Vậy tại sao anh lại rời đi chứ? Sao anh lại rời khỏi em? Lại còn nói những lời nhẫn tâm như vậy nữa.”
Nước mắt của Tô Lam thấm ướt cả áo của Quan Triều Viễn.
“Tô Lam, em đừng khóc!” Quan Triều Viễn lập tức quay người lại, nâng mặt Tô Lam lên, sau đó dùng ngón tay cái lau nhẹ nước mắt trên mặt của Tô Lam.
Anh sợ nhất là những lúc cô khóc.
“Anh bảo rằng sợ nhất là những lúc em khóc mà. Anh có biết là những lúc không ở cạnh anh em đã khóc nhiều đến nhường nào không? Những lúc đó thì anh không thấy sợ hả?”
“Sợ.”
Sao anh lại không sợ chứ.
Tô Lam nhào vào lòng Quan Triều Viễn, cuối cùng thì cô cũng được quay lại vòng tay của anh rồi.
Một suy nghĩ bỗng lóe lên trong người Quan Triều Viễn, anh nhẹ nhàng túm lấy vai của Tô Lam, từ từ đẩy cô ra.
“Chúng ta không thể ở bên nhau được đâu, nên chia tay thì hơn.”
“Tại sao chứ?”
“Anh không thể sinh cho em một đứa con được.”
Tô Lam lau nước mắt trên mặt mình, sau đó cẩn thận suy nghĩ về những gì Quan Triều Viễn đã nói.
Thật ra, mấy ngày qua cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, trước kia Quan Triều Viễn không hề muốn sinh con, thậm chí anh còn lén cho cô uống thuốc tránh thai, có vẻ như những chuyện này đều liên quan đến thân phận của anh.
“Tại sao chúng ta lại không thể sinh con?”
Cô nhớ là Vương Vĩ từng nói rằng lúc mẹ của Quan Triều Viễn sinh anh ra thì bà vẫn còn là người bình thường.
“Anh là nửa người nửa ma cà rồng đã bị phong ấn, từ trước đến giờ chưa bao giờ có trường hợp nửa người nửa ma cà rồng sinh con với người bình thường cả. Thậm chí ban đầu anh còn không biết rằng anh có thể khiến em mang thai được.”
“Nhưng mà lần trước em từng sảy thai, chứng tỏ rằng em có thể mang thai được mà!” Tô Lam vội vàng nói.
“Ừ, em có thể mang thai, nhưng không ai rõ là chúng ta sẽ sinh cái gì ra! Mẹ của anh đã từng nhắc nhở anh rằng nếu có xảy ra quan hệ gì với con gái thì phải nhớ tránh thai!”
Quan Triều Viễn không dám nhìn thẳng vào mắt của Tô Lam: “Dù chúng ta có thể sinh được một đứa con bình thường, không phải là quái vật thì anh cũng không muốn nó phải sống một cuộc sống như anh. Em có biết những người chuyển giới không?”
Tô Lam chỉ cảm thấy tim mình như vừa hẫng đi một nhịp.
“Cuộc sống của anh cũng giống như những người đó vậy, mới đầu họ không thể sinh hoạt được như một người phụ nữ, mà cũng chẳng thể sống được cuộc sống của người đàn ông. Mà anh thì cũng chẳng thể sống được như ma cà rồng, cũng không sống như người bình thường được.”
Mặc dù bản thân Quan Triều Viễn cũng không muốn dùng cách so sánh đó, nhưng anh vẫn phải dùng, anh tàn nhẫn nói ra sự thật về bản thân mình cho Tô Lam thấy.
Tô Lam cúi thấp đầu xuống, yên lặng suy nghĩ.