“Ừ được chứ, bọn mình ngoắc tay hứa đi”
Mộ Nhất Vi nói xong liền giơ ngón tay ra.
Quan Tử Việt mặc dù thấy làm như vậy rất trẻ con, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của Nhất Vi thì cũng đành phải giơ ngón tay ra.
Quan Triều Viễn sau khi đưa Quan Tử Việt tới trường, thì sẽ đưa Tô Lam tới cửa văn phòng.
Tô Lam mặc dù là sếp nhưng luôn đi làm rất đúng giờ, chưa bao giờ tới muộn cả.
Xe vừa dừng lại, cô liền ôm lấy chiếc túi của mình ở ghế sau rồi xuống xe.
Nhưng khi tay phải của cô chạm vào nắm cửa thì Quan Triều Viễn đã giữ cô lại và nói: “Bà Quan, hình như em còn quên gì đó?”
“Quên gì cơ?”
Tô Lam đứng ngây người ra, quay đầu lại nhìn hết xung quanh.
Điện thoại, ví tiền, chìa khóa, tài liệu của cô đều ở trong túi, có rơi thứ gì đâu nhỉ?
Cô kiểm tra lại một lần nữa, sau đó lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu: “Có quên gì đâu, đồ của em đều có đủ ở đây rồi.”
Cô chưa nói xong thì đã bắt gặp ánh mắt thâm sâu của Quan Triều Viễn.
Hai người kết hôn với nhau lâu rồi, nên khi vừa nhìn vào ánh mắt ấy, Tô Lam liền hiểu anh ấy đang nghĩ gì, cô cười mỉm mặt hơi đỏ lên.
Tô Lam đeo chiến ba lô lên vai sau đó ôm lấy cổ của Quan Triều Viễn, hôn nhẹ lên miệng anh một cái.
Cái hôn này lướt qua giống như chuồn chuồn lướt, trêu chọc kéo dây cung ở trong.
lòng của anh căng lên, vào thời điểm Quan Triều Viễn vòng tay lên eo cô đảo khách thành chủ thì cô gái nhỏ ở trong ngực lại giống như đuôi cá ngựa trực tiếp chuồn ra ngoài Một tay cô mở cửa xe ra sau đó nói: “Anh Quan, hẹn gặp lại anh vào buổi tối!”
Nhìn thấy bóng lưng của Tô Lam, khóe miệng của anh có chút cong lên, giống như vẫn đang cảm thụ hương vị tươi mát trên môi của người phụ nữ.
Khóe miệng của anh cong nhẹ lên, anh chuyển động tay lái, chiếc xe màu đen Rolls-Royce nhanh chóng hòa nhập vào dòng xe cộ.
Sau một goodbyekiss để thay lời chào tạm biệt kia, Tô Lam có cảm giác như đang bắt đầu một ngày mới tốt đẹp.
Khi cô vừa đi vừa ngâm nga bài hát về phòng làm việc của mình thì ngoài ý muốn phát hiện ra không khí ở trong phòng làm việc có chút áp lực.
Cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đặt chiếc ba lô xuống chỗ ngồi của mình tò mò hỏi thăm: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cả một đám người lại có tâm trạng kém ngồi ở đây vậy hả?”
Những nhân viên ở xung quanh im lặng chỉ tay về hướng phòng chụp ảnh nói: “Bên trong có một ngài phật sống, không dễ hầu hạ chút nào!”
“Cái gì? Vị phật sống?”
“Đúng vậy, người phát ngôn mới của câu lạc bộ tư nhân Hoàng Quan hình như lúc trước là một diễn viên bình thường, nghe nói gần đây không biết hình như là được ai đó nâng đỡ, vô cùng chảnh chọe! Vừa rồi, một cô thực tập sinh nhỏ của phòng làm việc chúng ta bị quản lý của cô ta măng té tát phải chạy đến nhà vệ sinh để lau nước mắt!”
“Ôi trời! Ai nâng đỡ? Là diễn viên nào?”
“Diễn viên nào thì tôi cũng không rõ nhưng mà nghe nói hình như là người mới của ông chủ Trần của câu lạc bộ Hoàng Quan! Thực tập sinh vừa mới đi ra, còn Bảo Lan vẫn còn đang ở trong phòng chụp ảnh nghe mảng!”
Nghe thấy vậy thì lông mày của Tô Lam càng nhíu lại chặt hơn.
Dù sao thì cô cũng muốn biết tại sao.