Lúc đó, Tô Lam vẫn còn đang học cấp ba, cô cũng giống như hiện tại, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và xếp tay áo lên cao, cột tóc đuôi ngựa, khắp người đều toát lên dáng vẻ của thanh xuân.
“Phương Trí Thành.”
Tô Lam vừa gọi tên anh vừa đi qua đó.
“Bà tổ nhỏ, cuối cùng cô cũng đến rồi”
Phương Trí Thành gấp gáp đi qua đó, hai người cũng chẳng nói nhiều lời khách sáo: “Vừa nãy có một thăng nhóc lúc treo dây.
cáp không cẩn thận va chạm bị thương, bây giờ chỉ nói là cánh tay đang rất đau, cô mau đi theo tôi xem sao.”
Tô Lam kiểm tra sức khoẻ cho người đóng thế thân kia, Phương Trí Thành ngồi bên cạnh cô và lảm nhảm: “Thật sự hôm nay chúng tôi muốn đóng một đoạn phim quảng cáo đơn giản, những nội dung phía trước đã đóng gần xong rồi, giờ đang chuẩn bị làm luôn phần còn lại.
Nhưng nữ chính là người mới, ấy thế lại còn có người chống lưng, nếu không phải vừa nấy cô ta cứ nhất quyết phải đổi động tác thì thế thân của chúng tôi cũng chẳng bị thương…
Phương Trí Thành nói đến đây, rồi bất lực vỗ lên vai người đóng thế thân: “Hôm nay cực khổ cho cậu rồi”
Nói xong, Phương Trí Thành liền trực tiếp xoay người đi giới thiệu với mọi người: “Mọi người chú ý một chút, người đẹp này là Tô Lam, từ hôm nay cô ấy sẽ là bác sĩ kiêm trợ lý của tôi. Mọi người mau đi chuẩn bị nào, quay xong đoạn cuối, tối nay tôi sẽ mời mọi người ăn lẩu”
“Tốt quá! Anh Phương là tốt nhất!”
Ngay khi cả bọn đang vui mừng hào hứng thì một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía cửa: “Có chuyện gì vui mừng vậy? Chẳng lẽ đóng máy rồi sao?”
Giọng nói này là…
Tô Lam quay đầu nhìn qua đó liền thấy được một gương mặt quen thuộc.
Lê Duyệt Tư đi trên đôi giày cao gót, gương mặt nở nụ cười lịch sự.
Na Na đi theo phía sau cô ta và ân cần cầm túi xách thay cô ta.
Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp?
Hôm nay Tô Lam cuối cùng cũng thấu hiểu.
Cô cau mày, vừa định xoay người lại thì đột nhiên nghe thấy Lê Duyệt Tư chủ động chào hỏi mình: “Tô Lam, không ngờ cô cũng ở đây”
Lê Duyệt Tư là nữ thần quốc dân mới.
Đột nhiên xuất hiện ở đoàn phim này khiến mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng điều càng khiến bọn họ cảm thấy lạ lẫm hơn chính là cô lại chủ động chào hỏi với một bác sĩ mới đến.
Với lại vị bác sĩ đó dường như lại tỏ ra thờ ơ với những lời chào ấy.
Phương Trí Thành ngoảnh đầu sang nhìn Tô Lam: “Hai người quen biết sao?”
Tô Lam biết lần này có muốn tránh cũng tránh không được, cô chỉ có thể bình thản đối mặt: “Cũng không quen lắm”
Đúng lúc này, Lê Duyệt Tư đi qua đó và cởi bỏ chiếc kính mát xuống: “Thật tình cờ, không ngờ chúng ta nhanh như thế đã gặp lại”
Tô Lam giật giật khoé miệng: “Cũng tình cờ đấy”
Lê Duyệt Tư tiến lên hai bước, cô ta hạ thấp giọng và nói với giọng chỉ hai người mới nghe thấy: “T rõ tính tình của Triều Viễn, những chuyện anh ấy đã quyết định, đừng nói là cô, cho dù là tôi e là cũng chẳng thể nào thay đổi được, nếu như hiện giờ anh ấy đã không muốn thả cô đi thì đợi đến khi anh ấy chơi chán rồi nói, cho nên cô không cần thấp thỏm và cũng không cần tránh né tôi.”