Không thể nào!
Bác sĩ chắc chẳn đã sai lâm trong nhận định của mình, cô ấy sẽ không có thai.
Vì mối quan hệ của Tân Tấn Tài, Tô Lam không phải xếp hàng một chút nào.
Trong toàn bộ quá trình kiểm tra, để giảm bớt căng thẳng cho cô,Tân Tấn Tài bắt đầu tán gấu với cô vài chuyện: “Chị dâu, thật ra em không nghĩ rằng chị phải sợ anh hai tới như vậy. Mặc dù bề ngoài anh ấy có vẻ hơi lạnh lùng, Nhưng ngay sau khi gặp chị, anh ấy đột nhiên lại như là một quả núi lửa phun trào, nhiệt huyết giống như lửa, không thể dừng lại được.”
Nghe thấy giọng điệu khoa trương của Tân Tấn Tài, Tô Lam không khỏi bật cười.
Cô giả vờ tức giận nhìn anh ta một cái, nói: “Vớ vẩn.”
“Em có bằng chứng đàng hoàng khi nói điều này.”
Trong khi trò chuyện với Tô Lam, Tân Tấn Tài cũng vẫn có thể dành thời gian để chào hỏi những người y tá xinh đẹp đi qua: “Có thể chị không biết anh hai là người khủng bố như thế nào trước khi gặp chị.”
“Tôi đã nghe giáo sư Lục nói rằng Quan Triều Viễn từng là người đứng đầu của lực lượng đặc biệt.”
“Đương nhiên, nếu không một người đàn ông vừa có dung dạo tuấn tú vừa có phẩm chất nghệ thuật như em mà lại làm thủ hạ của anh ta? Đừng có mà mơi”
Ngay khi lưỡi của Tân Tấn Tài bắt đầu hoạt động là anh ta chỉ hận trong bụng biết chuyện gì mà không tuôn ra hết được: “Chị không biết đâu, lúc đó anh hai ở trong doanh trại được gọi là một người vô cùng lạnh lùng! Khi chúng em mới vào lực lượng hoạt động đặc biệt, không ai trong đội của chúng em phục anh ấy. Chị đoán xem anh ấy đã làm gì?”
Tô Lam cau mày suy nghĩ một lúc: “Lẽ nào là lấy nhân đức để thu phục lòng người ư? Dù sao thì đây là cách được thực hiện nhiều trong các bộ phim truyền hình. “
“Dùng nhân đức thu phục lòng người cái con khi!” Tân Tấn Tài trợn mắt suýt chút nữa là nhảy lên trời. Anh ta xắn tay áo và lắc năm đấm một cách ngạo mạn: “Ông nội nó chứ, đứa nào không chịu phục, thì anh ta hễ thấy người là đánh. Cứ chỗ nào đau thì đánh chỗ đó, cứ thế mà thu phục cả nhóm người chúng em.”
“Phì.. Tô Lam không nhịn được mà bật cười. Chà, kiểu hành xử này thực sự phù hợp với bối cảnh nhân vật của Quan Triều Viễn.
“Nhưng sau đó một lần nữa, anh ấy vẫn có một số tài năng. Chờ khi anh ta đánh bọn em đến khi phải phục tùng, phải cúi đầu, thấy anh ấy như chuột thấy mèo, khép nép thì anh ấy đột nhiên thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Anh ấy lại xưng hô là anh em với mọi người, cùng vượt tường và chiến đấu, còn cùng nhau vào sinh ra tử. Còn đám bọn em thì sợ anh ấy và cũng lại tôn thờ anh ấy. Sau đó, bằng cách nào đó em đã trở thành cấp dưới của anh ấy. Chị có nghĩ rằng Quan Triều Viễn quá đen tối không?”
Tô Lam đang say sưa lẳng nghe thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người đi ngang qua. Sắc mặt thay đổi, cô vội vàng vươn tay chọc Tân Tấn Tài, ra hiệu anh im lặng.
Nhưng vào lúc này, Tân Tấn Tài đang nói vô cùng hăng hái, anh ta làm sao có thể dừng lại được: “Chị dâu, sao chị lại chọc em? Em vẫn chưa kể xong. Để em kể cho chị nghe một chuyện xấu của anh lớn bọn eml Anh ấy cũng có chút đẹp trai đúng không? Sau đó, một lần khi bọn em đang thực hiện một nhiệm vụ, anh ấy đã có chút thể hiện, trở thành người được lòng của tất cả phụ nữ nhất trong đội.
Lâu lâu có người viết thư tình cho anh ấy. Kết quả là anh ấy kiên quyết không nhận một bức nào. Sau đó, một huyền thoại được lưu truyền trong đội của bọn em. Đó là anh hai của chúng ta là người đồng tính, không thích tưới hoa mà lại thích cúc hoa. Ha ha ha ha ha ha…”
“Hả, chị dâu, sao vẻ mặt của chị lại có vẻ không thoải mái thế? Tại sao mắt và miệng cứ giật giật mãi? Chuyện em kể không hài hước sao?”
Tô Lam đã có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo ở phía sau lưng Tân Tấn Tài.
Cô cúi đầu im lặng và không nói nữa. Mãi đến tận lúc này, Tân Tấn Tài mới có phản ứng. Tại sao dường như có một cơn gió lạnh sau lưng anh, thổi tới từng đợt. Anh căng cứng cổ và quay đầu lại từ từ và nhìn thấy Quan Triều Viễn với khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lẽo, đứng đằng sau anh ta. Toàn thân Quan Triều Viễn phát ra vẻ khủng bố vô cùng. Nó giống hệt như trước khi anh định đánh ai đó.
“Mẹ khiếp!” Tân Tấn Tài hai chân sợ tới mức trực tiếp ngã xuống đất.