“Nhưng chẳng phải lúc trước em nói cô gái đó sẽ giết Tiểu Viễn à?”
“Không, em chỉ nói là có thể thôi, bởi vì trong bức ảnh mà em tiên đoán được, đúng là cô gái đó cầm nanh sói chĩa vào Tiểu Viễn nhưng sau đó thì không có nữa, nên em nghĩ chắc cô ta sẽ không giết Tiểu Viễn, huống chi bây giờ cô ta đang có thai.”
“Có thai thì thế nào? Lỡ như sau này cô ta muốn giết thằng bé thì sao?”
“Không đâu, em cũng là phụ nữ, con cái là tử huyệt của phụ nữ. Nếu không phải vì lúc trước em đã mang thai Tiểu Viễn thì sợ rằng em sẽ không nhất quyết đi theo anh đâu.”
Mục Chỉ Huyên nhìn Quan Hạo với ánh mắt trìu mến: “Tác thành cho bọn trẻ đi, với Tiểu Viễn mà nói, mặc dù như vậy sẽ hơi đau khổ một chút nhưng đây cũng là kết cục tốt nhất.”
“Để anh nghĩ xem phải trả lời với gia tộc Butt thế nào.”
“Được, vậy anh cứ suy nghĩ cho kỹ đi, có khách nên em đi chào hỏi chút.”
Mục Chỉ Huyên lại xuống lầu, Quan Triều Viễn và Tô Lam đã về phòng ngủ rồi, Giản Ngọc và Tô Kiêm Mặc đang ngồi trên sofa.
“Kiêm Mặc, em không nên đến gần Wing thì hơn, nó không biết em, bây giờ em là ma cà rồng, lỡ như nó cắn em bị thương thì sao?”
Giản Ngọc vẫn xích Wing lại.
“Anh Ngọc, dọc đường hai người vất vả lắm đúng không?”
“Anh vẫn ổn, quan trọng là chị em cứ nôn hết cả quãng đường, bây giờ cô ấy đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ, là lúc nôn nhiều nhất. Anh thấy cô ấy cực đến vậy nên không thể để Quan Triều Viễn hời thế được.”
Khoé môi trái của Giản Ngọc khẽ cong trông rất ranh.
“Cho nên anh cố tình nói khích anh rể em? Chiêu này cao tay thật đấy! Chắc hẳn bây giờ anh ấy đang giải thích với chị em!”
Hai người đều rất mong chờ xem Quan Triều Viễn sẽ giải thích với Tô Lam thế nào.
“Cậu Giản.” Mục Chỉ Huyên đứng sau sofa.
Giản Ngọc lập tức đứng dậy gật đầu với Mục Chỉ Huyên.
“Đi đường vất vả rồi, bây giờ tôi dẫn cậu đến phòng cho khách nghỉ ngơi một lúc.”
“Vậy phiền bà.”
Mục Chỉ Huyên dẫn Giản Ngọc đến phòng cho khách: “Tạm thời cậu cứ ở đỡ nhé.”
“Bà Ôn không cần phải khách sáo.”
“Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi.” Khoảnh khắc Mục Chỉ Huyên xoay người đi, bà thấy ký hiệu trên cổ Giản Ngọc.
Đó là một ký hiệu màu đỏ, trông giống như ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Giản Ngọc xoay người lại thì phát hiện Mục Chỉ Huyên đang nhìn cổ mình chằm chằm.
“Bà Ôn, có việc gì nữa không?”
“Không có gì.” Mục Chỉ Huyên cười tỏ vẻ xin lỗi rồi lập tức ra khỏi phòng ngay.
Trong một căn phòng khác, quả nhiên giống hệt với dự đoán của Giản Ngọc và Tô Kiêm Mặc.
Quan Triều Viễn đang ra sức giải thích.
“Tô Lam, em nhất định phải tin anh, sao anh có thể nghi ngờ đứa con trong bụng em không phải của anh chứ? Em bất chấp cả nguy hiểm tính mạng để đến tìm anh mà, sao anh lại nghi ngờ đứa con trong bụng em? Giản Ngọc muốn chia rẽ đôi ta!”