Ánh mắt của Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Năm năm trước, cô thực sự khẳng định người phụ nữ đó chính là cô sao?”
Tô Bích Xuân bị anh hỏi đến mặt mày trắng bệch, trong lòng vô cùng hoảng sợ: Tại sao anh lại hỏi như vậy?
Không lẽ anh thực sự đã điều tra ra được điều gì rồi sao?
Không thể nào, theo tính tình của anh, nếu như đã điều tra ra chuyện gì đó từ lâu thì chắc chẩn sẽ không giữ lại mình đến bây giờ.
Nghĩ đến đây, cô ta định nghiến răng thà chết cũng không nhận: “Cậu cả Quan, anh vẫn chưa rõ người nằm bên cạnh anh ngày hôm đó rốt cuộc là ai sao? Vì để cứu anh, em đã bỏ ra sự trong trằng của mình. Việc đến nước này, không lẽ anh vẫn còn muốn chối sao?”
“Những gì Quan Triều Viễn tôi đây đã làm thì chäc chản sẽ thừa nh: Dừng một lúc rồi Quan Triều Viễn mới tiếp tục nói “Cho nên hôm nay tôi đến đây chính là muốn điều tra kỹ càng chuyện của hồi đó.
Đưa Vương Tiến Phát ra đây, có lẽ tôi sẽ cân nhắc tha mạng cho cô”
Tô Bích Xuân toàn thân run lên.
Cả người giống như đã bị ném vào trong động băng vậy, không có một chút nhiệt độ nào.
Cô ta cố gắng nhịn lấy cảm giác run rẩy và nở ra một nụ cười khổ sở: “Em thực sự không có ý định giấu ông ta, chỉ là muốn mượn cơ hội này, mới có thể nói chuyện rõ ràng với anh. Người mà anh muốn gặp, làm sao lại không thể gặp được chứ?”
Tô Bích Xuân cúi đầu xuống, trông bộ dạng có vẻ ủ rũ.
Nhưng không một ai để ý đến sự nham hiểm thoáng qua khoé miệng của cô ta.
Cô ta quay đầu lại và hét lớn về phía sau: *Đi ra đi, cậu cả Quan muốn gặp ông”
Ngay khi cô ta vừa dứt lời, trong một góc nào đó ở phía sau lưng đột nhiên vang lên tiếng xích sắt.
Chỉ thấy Vương Tiến Phát run cầm cập từ trong góc bò ra Trên cổ ông ta lúc này vẫn còn móc một sợi dây xích chó.
Sau khi nghe thấy giọng nói của Tô Bích Xuân, ông ta lập tức chạy ra cùng với dây xích chó.
Dường như ông ta muốn giao dây xích lại cho Tô Bích Xuân.
Nhưng ông ta đi chưa được vài bước, đột nhiên nhìn thấy Quan Triều Viễn đứng bên cạnh Tô Bích Xuân.
Cả người ông ta lập tức cứng đờ, mở to một đôi mắt tròn xoe kinh hãi Dường như đã nhớ đến một cảnh tượng đẫm máu khủng khiếp nào đó.
*Á… Cứu tôi, đừng có giết tôi, đừng có giết tôi!”
Vương Tiến Phát vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn, ông ta đã phát điên và bỏ chạy khắp nơi trong tuyệt vọng.
Dưới chân bị vướng bởi những đồ linh tỉnh trong nhà, cả người trực tiếp ngã nhào, sứt đầu mẻ trán.
Ông ta run cầm cập trốn vào trong góc, sợ hãi bịt tai lại Tô Bích Xuân yên lặng đứng ở một bên, chờ đợi xem kịch.
“Sếp, để tôi đi qua đấy xem sao”
Lục Anh Khoa biết được những chuyện đã xảy ra trong biệt thự ngày hôm đó, có lẽ đã để lại một ám ảnh tâm lý đáng sợ cho Vương Tiến Phát.
Nếu Quan Triều Viễn đi lên hỏi vào lúc này, e rằng hoàn toàn không hỏi được nguyên do là gì.
Quan Triều Viễn gật đầu và cau mày lại.