Đức Hiệp sẽ trở lại thành phố Ninh Lâm, rốt cuộc là thế nào?”
Liễu Mộng Ngân sửng sốt, cả người cô ta run rẩy.
vietwriter.vn
Khi cô ta nhìn lên và thấy người đi ngang qua là Tô Lam, cô ta đột nhiên năm lấy cánh tay của Tô Lam: “Tô Lam, giúp tôi, làm ơn, giúp tôi”
Liễu Mộng Ngân toàn thân run lên, rất sợ hãi.
Đôi tay của Tô Lam đỏ bừng cả lên: “Liễu Mộng Ngân, bình tĩnh, nếu cô không nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện, tôi biết giúp cô thế nào?”
Nói xong, cô gọi một cốc sữa nóng và một ít thức ăn, rồi đẩy đến trước mặt Lăng Mộng Ngân “Cô ăn chút gì trước đã, bình tình lại.”
vietwriter.vn
Liễu Mộng Ngân ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa không kìm được nước mắt.
“Anh Quan, anh Quan đang phái người tới bắt tôi.” Sau khi nuốt miếng bánh cuối cùng, cô ta kinh hãi nói.
Tô Lam rất ngạc nhiên: “Cô nói anh Quan?”
Liễu Mộng Ngân gật đầu một cách tuyệt vọng: “Tôi biết chắc chắn là anh Quan muốn tìm tôi để báo thù cho cô. Anh ấy tưởng tôi ở cùng Cố Đức Hiệp, cho nên muốn bắt tôi.”
Tô Lam bất giác cau mày: “Nếu Quan Triều Viễn thực sự muốn bắt cô, cô nghĩ rằng mình có thể chạy trốn sao?”
“Đó là sự thật! Vừa rồi tôi đã nhìn thấy xe của anh ấy, chiếc xe đó đã bám theo tôi. Tôi nhìn thấy một người đàn ông trong xe đeo kính râm, nên tôi nhân cơ hội chạy ra ngoài.”
“Vậy tại sao cô lại gọi cho tôi?”
“Tô Lam, tôi xin cô! Làm ơn giúp tôi với, làm ơn hãy giúp tôi chuyển lời tới anh Quan.
Chỉ cần anh ấy không tìm tôi tính sổ, muốn tôi làm gì cũng được. Tôi bây giờ chỉ là một người tàn tật mà thôi, xin hãy cứu tôi.”
Có thể do trước đây người phụ nữ này.
quá gian xảo và độc ác, vì vậy, Tô Lam vẫn còn hoài nghi về những gì cô ta nói.
“Không phải cô vừa nói Cố Đức Hiệp gọi điện cho cô sao? Tại sao cô không đi gặp.
anh ta mà lại gọi cho tôi?”
Bây giờ Liễu Mộng Ngân chỉ cần nghe thấy tên của Cố Đức Hiệp liền không khỏi run rẩy: “Anh ta, anh ta chỉ lợi dụng tôi như một công cụ để thay máu. Lần này chắc anh ta đến chắc chản là vì muốn lấy một quả thận khác của tôi. Không, tôi không thể để anh ta tìm thấy tôi. Nếu mất cả hai quả thận, tôi chắc chắn sẽ chết.”
Tô Lam nhìn cô ta chäm chăm.
Đôi mắt của cô ta trũng sâu, da sạm vàng, trông rất hốc hác.
Có lẽ sau khi trải qua vụ bắt cóc ở biệt thự, cô ta cũng mất ăn mất ngủ và bị tra tấn.
Tô Lam do dự một lúc: “Tôi có thể giúp cô, nhưng tôi có điều kiện”
Liễu Mộng Ngân sững sờ trong giây lát, sau một lúc bối rối, cô ta dường như đã hạ quyết tâm: “Chỉ cần không bắt tôi chết, điều kiện gì tôi cũng đồng ý.”
“Cô ở đây chờ tôi, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại.”
Cô đứng dậy và đi ra ngoài quán cà phê, bấm số điện thoại của Quan Triều Viễn.
Điện thoại đã được kết nối sau khi đổ chuông ba lần.
Giọng của Quan Triều Viễn trầm ấm và ngọt ngào, hoàn toàn không còn là vẻ cáu kỉnh như vừa rồi: “Sao vậy, có phải đi dạo một mình chán lắm không?”