Quan Triều Viễn cũng biết rằng hôm nay Tô Kiêm Mặc nói như vậy là đã xúc phạm đến Tô Lam rồi.
“Em biết chị em luôn làm mọi thứ vì em”
Tô Kiềm Mặc khẽ thở dài một hơi, nhưng mà cậu biết phải làm gì bây giờ? Nếu lúc đó cậu đứng về phe Tô Lam thì hai người sẽ Xong phim.
“Anh rể, anh có còn yêu chị ấy không?”
“Tất nhiên là còn rồi.”
Đây là sự thật không cần phải bàn cãi gì nữa rồi.
“Coi như em không giúp nhầm người đi. Em chỉ có thể giúp anh đến thế thôi, sau này anh tự dỗ chị ấy thêm đi. Em hiểu tính chị gái mình, chị ấy sẽ trở lại thôi, chỉ cần em
không đồng ý việc hai người ly hôn thì dù chị ấy có uất ức đến mấy thì chị ấy cũng không thể ly hôn với anh đâu”
Quan Triều Viễn ngạc nhiên nhìn Tô Kiếm Mặc, bảo sao cậu lại nói thế, hóa ra là cậu muốn hai người ở bên nhau.
“Hôm nay cậu có quay về trường không?”
“Em có về”
“Vậy để anh chở cậu đi”
“Vâng.”
Hai người cùng đi ra cửa.
Bầu không khí trong xe cực kỳ gượng gạo, cả hai người đều có những nỗi trăn trở riêng.
“Chị gái của em là người hay suy nghĩ về những chuyện vụn vặt, anh để cho chị ấy bình tĩnh lại đi, sau khi suy nghĩ cẩn thận xong thì chị ấy sẽ về.”
“Từ khi chia tay với Mộ Dung Dịch, chị em không còn muốn yêu đương gì nữa. Trước kia chị ấy từng nói là khi từ chối việc kết hôn với anh, thì trái tim chị ấy đã chết hẳn rồi. Nhưng mà khi thấy chị ấy ở bên cạnh anh thì em phát hiện ra anh thật sự rất thích chị ấy. Anh rể, anh có biết là tại sao em lại giúp anh không?”
Quan Triều Viễn không hiểu lắm.
Anh thì có gì tài giỏi để có thể khiến Tô Kiêm Mặc sẵn sàng gạt chị của mình sang một bên để giúp anh chứ.
“Bởi vì em biết rằng anh rất yêu chị ấy. Lúc chị em hẹn hò với Mộ Dung Dịch, anh ta lúc nào cũng ghét bỏ việc em dính lấy chị ấy. Thậm chí anh ta còn chưa bao giờ nhìn em, nhưng anh thì khác.”
“Ít ra thì anh đã thật sự coi em là em vợ, thường để ý đến em. Điều này chứng tỏ rằng anh là một người lương thiện.”
Quan Triều Viễn cảm thấy miệng mình khó chịu như vừa bị tưới chì vào vậy.
Chị em nhà này đều đã từng chịu rất nhiều sự tổn thương nên nếu có người nào không làm hại đến họ thì họ đều coi là người lương thiện, là người tốt với họ.
Chương 652
“Anh rể, anh sẽ ly hôn với chị em sao?”
“Không đâu”
Tô Kiêm Mặc cười hiểu ý.
“Vậy thì tốt, em yên tâm rồi. Sau này, anh với chị em bàn bạc chuyện sinh con đi, không cần nghĩ cho em, đây là chuyện giữa hai người”
Đưa Tô Kiêm Mặc về Học viện Mỹ thuật, Quan Triều Viễn quay đầu xe,Về khu Rainbow.
Mùa đông trời tối rất sớm, vừa sáu giờ thì bóng tối đã bắt đầu bao trùm cả thành phố.
‘Vừa bước vào nhà, Quan Triều Viễn đã vô cùng sốt sắng hỏi: “Mợ chủ về chưa?”
“Vân chưa ạ” Lê Hoa đang chuẩn bị bữa tối đáp.
Cô ra ngoài cũng phải hai tiếng rồi.
Trời sắp tối hẳn, Quan Triều Viễn vẫn hơi lo lắng, anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tô Lam.
Cuộc gọi thứ nhất đổ chuông được vài tiếng thì bị ngắt.
Quan Triều Viễn gọi lại lần nữa thì điện thoại báo đối phương đã tắt máy.
Bời vì Tô Lam không cho anh đặt hệ thống theo dõi trên điện thoại của cô nên lần này điện thoại Tô Lam không có hệ thống theo dõi. Điều này khiến Quan Triều Viễn hơi hoảng loạn.
“Cậu chủ ăn cơm trước đi, chẳng phải mợ chủ là người tùy hứng sao, mợ ấy ra ngoài bình tĩnh lại rồi sẽ về thôi”
Dì Phương ở một bên nói.
“Bây giờ cả hai cô cậu đều cần phải bình tĩnh lại”
Quan Triều Viễn im lặng thở dài, ngồi vào bàn ăn.
Nhưng cầm bát đũa lên anh lại chẳng thấy ngon miệng gì Miễn cưỡng ăn được vài miếng rồi anh về phòng, tiện thể xách vali của Tô Lam về.
Vào phòng rồi anh cũng ngồi không yên, gọi cho Tô Lam vài lần nhưng đều tắt máy.
Anh không ngồi yên được nữa mà dứt khoát đi ra ngoài.
“Nếu mợ chủ về thì gọi báo cho tôi”
Nói xong, Quan Triều Viễn lái xe ra ngoài Thành phố Z lớn như vậy, Quan Triều Viễn cũng không biết nên đi đâu tìm Tô Lam.
Anh lái xe không mục đích trên đường, đi đến đâu tính đến đó.
Cả đêm nay anh đã đi quanh thành phố.
Đi khoảng hai vòng khắp thành phố.
Bất tri bất giác trời đã sắp sáng, Quan Triều Viễn lại quay về khu Rainbow.
Dì Phương dậy sớm bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, thấy Quan Triều Viễn mệt mỏi quay về.
“Mợ chủ về chưa?”
Di Phương lắc đầu: “Vẫn chưa ạ!”
Trái tìm Quan Triều Viễn hãng đi một nhịp!
Chương 653
Không ngờ cả đêm cô không về nhà, chắc không phải đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Quan Triều Viễn nhanh chóng xoay người rời đi Anh gọi cho Doãn Gẩn, bảo anh ta tập hợp người, lập tức đi tìm Tô Lam.
Anh suy nghĩ chốc lát rồi lại gọi cho Dạ Bân “Cậu liên lạc với Từ Tinh Như ngay, hỏi xem cô ta có gặp Tô Lam không?”
“Chuyện gì vậy? Vợ cậu mất tích rồi? Cãi nhau à?”
Ở đầu kia điện thoại, Dạ Bân nói đùa.
“Giờ không phải lúc để đùa, Tô Lam biết chuyện sảy thai rồi, bọn tôi cãi nhau, cả đêm qua cô ấy không về. Cậu lập tức làm chuyện tôi bảo cậu làm đi, với cả nghĩ xem cô ấy còn chỗ nào để đi nữa?”
“Được, tôi biết rồi”
Cúp điện thoại, Quan Triều Viễn do dự giây lát rồi lại gọi cho Mục Nhiễm Tranh Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nhận.
“Ai vậy? Điên à? Quấy rầy ông đây đang ngủ!”
“Dậy ngay cho chú!” Quan Triều Viễn tức giận quát Mục Nhiễm Tranh lập tức tỉnh táo.
“Chú… Chú… Chú tìm cháu sớm vậy, có chuyện gì sao?”
“Tô Lam có ở chỗ cháu không? Cô ấy có liên lạc với cháu không?”
“Không có, lâu lắm rồi bọn cháu không liên lạc”
Anh làm gì dám liên lạc với Tô Lam chứ!
“Nếu cháu dám nói dối một câu, cháu tự biết hậu quả đấy!”
“Cháu thật sự không có liên lạc với cô ấy mà, tối qua cháu chơi game cả đêm. Cô ấy làm sao vậy?”
“Chú hỏi cháu, Tô Lam thích đi chỗ nào? Cháu lập tức lập danh sách rồi gửi cho chú!”
Mặc dù Mục Nhiễm Tranh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh có thế đoán được gì đó, có lẽ là Tô Lam mất tích rồi.
Anh không dám thờ ơ, lập tức xuống giường, gửi hết những nơi Tô Lam từng đi sang cho Quan Triều Viễn.
Ngay sau đó, Dạ Bân gọi đến.
“Tôi hỏi giúp cậu rồi, rất nhiều ngày rồi Từ Tinh Như không liên lạc với Tô Lam, gần đây cô ta không sắp xếp công việc”
“Chắc không?”
“Chắc chắn, Từ Tinh Như còn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì”
“Tôi biết rồi”
Nhận được mấy địa chỉ Mục Nhiễm Tranh gửi tới, Quan Triều Viễn lập tức đến từng địa chỉ một để tìm.
Tiếc là tất cả đều không có thu hoạch gì, không tìm được bóng dáng của Tô Lam.
Quan Triều Viễn càng hoang mang, Tô Lam có thể đi đâu được chứ?
Hôm qua anh không nên nghe lời họ, bình tính cái gì chứ? Anh nên đi theo cô, không thể để cô biến mất khỏi tầm mắt của mình!
Bởi vì Tô Lam là nhân vật của công chúng, chuyện này không thể làm ầm lên được, chỉ có thể âm thầm tìm kiếm.
Thậm chí Quan Triều Viễn còn dùng hệ thống giao thông, muốn họ kiểm tra camera giám sát ở tất cả các điểm từ chiều hôm đó cho đến hôm nay, kiểm tra xem Tô Lam đi đến con phố nào Quan Triều Viễn vẫn lái xe trên đường để tìm.
Chương 654
Hôm nay đã là ngày thứ ba Tô Lam rời đi rồi.
Ba ngày, tròn ba ngày anh không có tin tức của cô.
Đột nhiên điện thoại đổ chuông, Quan Triều Viễn lập tức nhận máy.
“Tìm được rồi?”
“Vẫn chưa thưa Sếp Quan”
Lại tin xấu.
“Một đám vô dụng, tôi cần các người có tác dụng gì chứ, tìm một người cũng tìm không xong. Tôi nói cho các người biết, không tìm được mợ chủ thì các người cút hết đi cho tôi!”
Trong ba ngày này, không thế nhớ được đây là lần nối cáu rồi thứ mấy của Quan Triều Viễn.
“Sếp Quan, chúng tôi vẫn luôn đi tìm, nhưng thành phố Z lớn như vậy, đâu có dễ mà tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ. Giờ tôi đang nghĩ, có phải mợ chủ đi thành phố khác rồi không?”
Ừ nhị, thời gian ba ngày, nếu cô muốn ra nước ngoài thì chắc hẳn đã đến nơi luôn rồi.
“Kiểm tra ga tàu, sân bay, bến xe xem ba ngày gần đây có ghi chép mua vé của mợ chủ không”
“Vâng, tôi kiểm tra ngay!”
“Sao bên hệ thống giao thông vẫn chưa có tin tức gì?”
“Thực sự là camera giám sát ở ngã tư các đường lớn nhiều quá, còn phải kiểm tra từng cái một nên thời gian rất lâu, phía họ đã cử thêm người kiểm tra rồi”
“Bảo họ nhanh chút!”
“Rõ!”
Quan Triều Viễn cầm điện thoại, mắt anh thâm quầng, ba ngày ba đêm chưa hề chợp mắt, thậm chí chỉ uống vài ngụm nước.
“Tô Lam, rốt cuộc em ở đâu?”
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình sắp mất cô.
Anh chưa từng sợ hãi như bây giờ, đúng vậy, là sợ hãi.
Một nỗi sợ hãi chưa từng có, nỗi sợ hãi bất lực.
Quan Triều Viễn gục trên vô lăng, điện thoại lại đổ chuông.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh như được tiêm thuốc kích thích, lập tức nghe máy.
“Có tin rồi à?”
“Sếp Quan, bên hệ thống giao thông gọi đến bảo họ phát hiện ra mợ chủ, lần cuối cùng nhìn thấy mợ chủ là ở trên phố Tình Nhân! Phố Tình Nhân chỉ có một hướng là biến Tình Nhân!”
“Phát hiện lúc nào?”
“Thời gian hiến thị là một ngày trước, người bên hệ thống giao thông.
vẫn luôn giám sát tất cả các ngã tư từ biển Tình Nhân ra nhưng không thấy bóng dáng mợ chủ đâu”
Quan Triều Viễn hiểu ý của Doãn Cẩn.
“Sếp Quan, anh phải chuẩn bị tâm lý”
Một người phụ nữ đến biển Tình Nhân, một ngày một đêm không ra, điều này chứng tỏ gì?
Quan Triều Viễn dứt khoát cúp điện thoại.
Nhảy biển, tự tử.
Chương 655
Trong đầu Quan Triều Viễn đều là suy nghĩ không hay.
Anh nhanh chóng điều chỉnh vô lăng, lái về phía biển Tình Nhân.
Mặc dù mọi người đều nói Tô Lam là một cô gái độc lập và mạnh mẽ, nhưng Quan Triều Viễn biết, tất cả mạnh mẽ và độc lập của Tô Lam đều là giả vờ, thực ra cô là một cô gái vô cùng yếu đuối.
Một khi cô đi vào ngõ cụt…
Càng nghĩ Quan Triều Viễn càng sợ hãi, anh đạp mạnh chân ga.
Xe chạy rất ấu trên đường khiến nhiều người bất mãn.
Quan Triều Viễn chẳng quan tâm nhiều như thế, anh chỉ muốn lập tức đến biển Tình Nhân!
Biển Tình Nhân là thắng cảnh nổi tiếng của thành phố Z, lúc mùa hè sắp đến thì ở đây có rất nhiều khách du lịch, bây giờ là mùa đông nên khách du lịch không nhiều lắm Quan Triều Viễn đến biển Tình Nhân, anh lập tức xuống xe.
Hôm nay là ngày thủy triều dâng nên tất cả các bãi biển của biển Tình Nhân đều chặn lại không cho phép du khách đi vào, chỉ mở từ phần đê biển trở lên Đi dọc bờ đê là cầu Tình Nhân nổi tiếng, cây cầu có màu trằng rất đẹp, uốn cong kéo dài cho đến mặt biến của biển Tình Nhân.
Ở cuối cây cầu là nơi đẹp nhất để ngắm biển Tình Nhân.
Có thể quan sát trước được thủy triều dâng, hôm nay thủy triều không cao nên cầu Tình Nhân cũng được mở.
Luôn có người qua lại để nhắc nhở mọi người chú ý an toàn.
Quan Triều Viễn tìm bóng dáng Tô Lam trong đám đông.
Vốn dĩ mùa đông không nhiều du khách, cộng thêm hôm nay thủy.
triều dâng, bãi biển bị chặn nên chỉ lác đác vài người.
Ở trên cầu Tình Nhân thì đông hơn một chút, bên này có người chuyên đến ngắm thủy triều lên, đã lắp đặt xong giá đỡ máy ảnh, chuẩn bị quay lại cảnh tượng ngoạn mục của khoảnh khắc thủy triều dâng.
Đột nhiên Quan Triều Viễn nhìn thấy một bóng dáng màu trắng.
“Tô Lam!”
Lúc này, anh không nhìn xem xung quanh có ai, đang định đi về phía bóng dáng màu trắng kia thì một tiếng cộp vang lên!
Bồng nhiên có người tóm lấy cánh tay Quan Triều Viễn.
“Anh có chuyện gì thế? Không có mắt sao, đụng rơi máy ảnh của tôi rồi!”
Trên đất là một chiếc máy ảnh đã vỡ.
Đúng lúc này, Quan Triều Viễn nhìn lại bóng dáng màu trắng kia thì đã không thấy đâu nữa, anh nhìn xung quanh vẫn không có.
“Nói với anh đấy, anh làm sao thế? Máy ảnh này của tôi rất đất, hôm nay đặc biệt đến ngắm thủy triều dâng, giờ ngắm thủy triều không được mà máy ảnh cũng vỡ rồi!”
Quan Triều Viễn sờ túi, anh không mang theo ví tiền!
“Tôi đền cho anh, anh đưa cách liên lạc với anh cho tôi, tôi sẽ bảo thư ký của tôi bồi thường gấp đôi cho anh!”
Quan Triều Viễn muốn đi, người này lại tóm lấy anh!
Người này quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, không khỏi cười khẩy một tiếng.