Thoáng chốc, mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề nan giải này.
“Lập tức triệu tập tất cả mọi người, đi kiểm tra tất cả các con đường có thể tìm được. Lam Lam thông minh như vậy, chắc chắn là cô ấy sẽ để lại manh mối cho chúng ta thôi.” Quan Triều Viễn nắm chặt tay lại rồi nói.
Anh thầm cầu mong thêm một lần nữa, làm ơn đừng có chuyện gì bất trắc.
Lúc tỉnh lại, Tô Lam ngửi thấy một mùi hương rất quen, có vẻ như mùi hương đó cô đã từng ngửi từ rất lâu rồi, lâu đến mức cô còn suýt không nhận ra đó là mùi gì.
Cô từ từ mở mắt ra, chợt phát hiện ra mình đang ở căn phòng xa lạ, tay chân bị trói chặt lại, đêm qua lúc cô quay về phòng thì bất ngờ bị người ta che mắt lại, xung quanh tối sầm xuống, sau đó thì cô chẳng nhớ gì cả.
Cô bị bắt cóc rồi.
Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Lam. Quan Triều Viễn là người giàu có như vậy, từ lâu cô đã trở thành người đứng đầu con sóng ngọn gió, nhưng cũng may là người bị bắt là cô chứ không phải là hai đứa con trai.
Tô Lam sờ bụng mình, nếu không nhìn kỹ phần bụng dưới của cô thì cũng không đoán được là đang mang thai.
Cô cố gắng đứng dậy, nhưng cả người cô hơi choáng váng, mãi một lúc sau cô mới đứng vững lại được. Đúng lúc này, cánh cửa phòng bỗng mở ra.
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đi đến: “Cô tỉnh rồi à?”
“Anh là ai?” Tô Lam rất cảnh giác.
“Cô không cần biết tôi là ai.”
“Vậy các anh bắt tôi làm gì? Tống tiền?”
“Ha ha ha…” Người kia cười phá lên: “Tôi là ma cà rồng, cần tiền làm gì chứ?”
Lúc này Tô Lam mới nhận ra rằng, mặc dù người này có mái tóc vàng, nhưng đôi mắt xanh của anh ta là vì anh ta là ma cà rồng, nếu đối phương cần tiền thì còn được, nhưng họ lại không cần tiền.”
“Mợ Quan, trên con thuyền của chúng tôi chỉ có mỗi cô là người thôi, tất cả những người khác đều là ma cà rồng. Mà cô còn là phụ nữ, không thể đánh thắng lại chúng tôi đâu, mong là cô hãy tông minh lên, mà chúng tôi cũng chỉ cần chồng cô – Quan Triều Viễn thôi.”
Hóa ra là họ nhắm vào Quan Triều Viễn.
“Anh nói rằng chúng ta đang trên thuyền?” Bảo sao cô cứ có cảm giác hơi lảo đảo.
“Đúng vậy, vì cô là người bình thường, không thể quay về Dark Mountain với chúng tôi ngay lập tức nên chúng tôi đành phải đi thuyền vậy. Con đường này sẽ rất dài đấy, mong là cô sẽ chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Lần đầu tiên đến thế giới của ma cà rồng, Tô Lam cũng đã đi thuyền rồi.
“Các anh không được làm hại tôi.”
“Yên tâm đi, chỉ cần cô chịu phối hợp với chúng tôi thì chúng tôi sẽ không làm hại đến cô. Chúng tôi cần chồng cô, không phải cô, nên làm hại cô cũng chẳng giúp ích gì được cho chúng tôi cả.”
“Tôi thấy trong này hơi bí, muốn đi ra ngoài đi dạo.”
“Cũng được, bữa sáng sắp được chuẩn bị xong rồi, tôi sẽ bảo người mang vào phòng cho cô.” Người kia rất thoải mái mở cửa ra cho Tô Lam.
Một cơn gió mặn của biển cả thổi vào phòng, Tô Lam đi từ trong phòng ra ngoài, quả nhiên là cô đang trên biển.
Có vẻ như những người này cũng biết rằng bây giờ đang trên biển, một người bình thường thì chẳng thể trốn đi đâu được nên cũng chẳng ai chú ý đến cô.
Chương 1909
Tô Lam quan sát biển cả mênh mông xung quanh, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống chân mình, cảm thấy hơi choáng váng, cô vẫn cảm thấy hơi sợ việc ngồi thuyền.
Bây giờ cô còn đang mang thai nên cũng không thể làm ra hành động gì quá kích động được. Tính ra thì bây giờ đã qua một đêm rồi, chắc chắn là Quan Triều Viễn đang phát điên, không biết là anh đã biết rằng cô đang trên thuyền chưa?
Cô phải để lại một dấu hiệu gì đó cho anh.
Tô Lam nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay mình.
Hồi cô còn nôn nghén, Quan Triều Viễn đã phái người lên chùa để cầu sợi dây này về, nghe nói có thể phù hộ cho đứa trẻ bình an ra đời. Lúc đó Tô Lam cảm thấy Quan Triều Viễn quá ngây thơ, thứ này mà anh cũng tin.
Cô đứng ở boong thuyền, cẩn thận tháo sợi dây đỏ trên cổ tay ra, sau đó ném xuống biển.
Mong là lúc đi tìm cô, Quan Triều Viễn có thể thấy được sợi dây này.
Tô Lam giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra, đi về phòng. Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn ăn, mà nhìn có vẻ rất phong phú.
Cô nhất định phải ăn cho thật ngon, dù sao thì bây giờ cô cũng phải ăn cho hai người.
Bữa sáng trên bàn ăn rất phong phú, nhưng vì họ là người phương Tây nên bữa sáng cũng được làm theo thói quen của phương Tây.
Cũng may món gì Tô Lam cũng ăn được nên cô tiện tay cầm một miếng bánh mì nướng lên ăn.
Cũng không biết bây giờ Quan Triều Viễn tìm được đến đâu rồi nhưng mong người của anh sẽ nhanh chóng phát hiện chiếc vòng đỏ đó, vậy thì sẽ nhanh chóng đến được đây, nếu không chẳng phải là mò kim đáy biển hay sao?
Cửa lại mở ra thêm lần nữa, Tô Lam hơi đề phòng nhưng vẫn không ngừng nhai.
Là người đàn ông ban nãy.
“Không hổ là người phụ nữ của Quan Triều Viễn, đã đến lúc này rồi mà vẫn bình tĩnh ngồi ăn.”
“Nếu không thì sao? Tuyệt thực à? Vậy chi bằng nhảy xuống biển chết cho dứt khoát.” Tô Lam nhai rồi nuốt miếng bánh mì trong miệng.
Người đàn ông bước đến bàn ăn ngồi xuống, ngồi thẳng xuống đối diện Tô Lam.
“Cô Quan, cô phối hợp như vậy, tôi vui lắm.”
“Tôi có lựa chọn khác à? Anh này…”
“Cứ gọi tôi là Seven đi.”
“Anh Seven, tôi muốn hỏi anh, nếu các anh có việc muốn tìm chồng tôi thì có thể dứt khoát đi tìm anh ấy mà, bắt tôi đến đây làm gì?”
Tô Lam tò mò hỏi, rốt cuộc nhóm ma cà rồng này bắt cô làm gì vậy? Rốt cuộc họ tìm Quan Triều Viễn để làm gì.
“Cô Quan, không biết cô còn nhớ chúng ta đã từng gặp nhau hay không.” Người đàn ông tên Seven quay sang nhìn thẳng vào Tô Lam.
Tô Lam quan sát gương mặt này thật cẩn thận, nhưng trong đầu lại không có chút ấn tượng nào nên cô lắc đầu.
Nụ cười trên mặt Seven hơi gượng gạo: “Xem ra tôi chưa đủ đẹp trai nên cô Quan mới không nhớ, nhưng không sao, tôi có thể nhắc cho cô, chúng ta gặp nhau ở hôn lễ.”
Chương 1910
Hôn lễ? Điều này càng làm Tô Lam khó hiểu hơn, bởi vì thân phận đặc biệt nên cô và Quan Triều Viễn hiếm khi tham gia hôn lễ, ngoài hôn lễ của một vài người bạn thân trong giới thì cô chẳng tham gia hôn lễ của ai hết.
“Nói đúng hơn thì là một hôn lễ chưa hoàn thành, anh Quan là chú rể, cô Quan đến cướp rể.”
Tô Lam giật mình nhìn người đàn ông trước mặt, chẳng lẽ họ là…
“Đúng vậy, chúng tôi là người của gia tộc Butt, năm đó người chuẩn bị kết hôn với Quan Triều Viễn là em gái tôi – Daisy. Nhưng lúc đó gặp cô Quan, đúng là phải nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa, loài người mà cũng dám xâm nhập vào địa bàn của ma cà rồng, không đơn giản nhỉ.”
Seven nói chuyện mỉa mai làm Tô Lam rất khó chịu, nhưng Tô Lam không ngờ họ lại là gia tộc Butt.
Chẳng lẽ vì năm đó cô cướp rể nên họ chuẩn bị báo thù à? Nhưng trả thù hơi muộn.
“Cuối cùng tại sao các người lại muốn chồng tôi kết hôn với Daisy? Bây giờ tại sao lại muốn bắt anh ấy?”
“Không giấu gì cô, cô Quan, chồng cô không phải người bình thường, nói đúng hơn không phải ma cà rồng bình thường. Khi con người biến thành ma cà rồng đều sẽ có một siêu năng lực, truyền thuyết nói ma cà rồng không có siêu năng lực sẽ có năng lực đặc biệt, mạnh đến mức có thể phá huỷ toàn thế giới.”
Nghe Seven nói vậy, Tô Lam mừng khôn xiết, Seven chưa kịp nói xong, cô đã tranh nói trước: “Vậy phải làm các người thất vọng rồi, các người có bắt tôi cũng vô dụng thôi, anh ấy đã giải phong ấn!”
Seven nhíu mày rồi khẽ mỉm cười: “Giải phong ấn? Cô đang đùa gì thế?”
“Tôi không lừa anh, bây giờ anh ấy không phải là nửa người nửa ma cà rồng nữa, anh ấy là con người! Vốn dĩ anh ấy là nửa ma cà rồng nhưng chúng tôi đến Rừng Zavala giải phong ấn giúp anh ấy rồi. Chẳng những anh ấy không có năng lực đặc biệt mà anh nói mà thậm chí bây giờ anh ấy còn không có sức mạnh và tốc độ của lúc trước!”
Vì sốt ruột giải thích nên tốc độ nói của Tô Lam cực nhanh nhưng dù thế, Seven vẫn nghe rất rõ.
Điều này làm Seven rất bất ngờ.
“Mong anh hãy tin tôi, nếu không sao tôi có thể sống tiếp với anh ấy được? Anh suy nghĩ cho kỹ đi, anh ấy đã giải phong ấn thật rồi!”
“Tôi không thể tin những điều cô nói được, tôi phải thảo luận với người trong tộc.” Seven đứng lên đi được hai bước rồi quay lại đặt chiếc vòng đỏ lên bàn: “Tôi đã giúp cô Quan nhặt lại đồ cô Quan vô tình làm rơi, cô Quan hãy cẩn thận hơn.”
Khi nhìn thấy chiếc vòng đó, Tô Lam hơi tuyệt vọng, tín hiệu cô để lại cho Quan Triều Viễn đã bị nhặt rồi!
Xem ra không phải nhóm người này không đề phòng cô, là cô không phát hiện được sự đề phòng đó mà thôi.
Nhưng nếu những người này biết Quan Triều Viễn đã giải phong ấn thật thì chắc sẽ không làm gì họ đâu nhỉ?
Tô Lam chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mọi thứ hay diễn ra theo mong muốn của mình.
Trong một căn phòng khác, vài người gia tộc họ Butt đang thảo luận gì đó.
Một người đàn ông tóc trắng, ánh mắt sắc sảo lạnh lùng, hắn tên Villand, là con cả của gia tộc Butt. Một người khác da cũng trắng gần như trong suốt, ánh mắt xanh trong veo, trông còn rất trẻ, anh ta là người con thứ ba của gia tộc Butt, tên là Bruce.
“Seven, chuyện vô lý như vậy mà cậu cũng tin à? Giải phong ấn, từ trước đến nay chưa bao giờ nghe! Đó chỉ là truyền thuyết!” Anh cả Villand không tin chuyện này, cảm thấy đó là chuyện nhảm nhí.
“Nhưng trông cô ta không giống như đang nói dối, nếu không giải phong ấn thì sao loài người như cô ta lại biết chuyện giải phong ấn?” Seven chống cằm suy nghĩ.
Chương 1911
“Quan Hạo luôn tìm cách giải phong ấn, em nghe nói ông ta đã hỏi thăm rất nhiều gia tộc nhưng hoàn toàn không ai biết giải phong ấn là gì! Giải phong ấn chỉ là truyền thuyết thôi.”
“Lỡ như anh ta giải phong ấn thật thì chẳng phải chúng ta phí công vô ích hay sao?” Seven hỏi ngược lại.
“Theo em thấy, đã bắt được người rồi thì quan tâm làm gì nữa! Dù sao lần này chúng ta chỉ chịu trách nhiệm bắt cô ta về, chỉ cần Quan Triều Viễn đến thì mọi chuyện sẽ rõ.” Vẻ mặt Bruce bình tĩnh dửng dưng, không hề để chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
“Bruce nói đúng, đã bắt được người rồi, không thể thả cô ta ra chỉ vì một câu này được, cứ đưa cô ta về Dark Mountain, đợi Quan Triều Viễn đến thì sẽ biết rõ mọi chuyện.”
Villand ra lệnh.
Seven gật đầu, mũi tên đã bắn khỏi cung thì không thể quay lại được, họ chỉ có thể làm vậy.
“Seven, canh chừng người phụ nữ đó, đừng để cô ta để lại bất kỳ ký hiệu nào nữa. Quan Triều Viễn rất giỏi, lỡ như trên đường đi anh ta đuổi kịp thì có thể chúng ta không phải là đối thủ của anh ta đâu.”
“Anh cả, anh nhát quá rồi đấy, Quan Triều Viễn chỉ là nửa người nửa ma cà rồng, anh ta làm gì đấu lại ba ma cà rồng như chúng ta? Nực cười!” Bruce khinh thường.
“Anh ta có năng lực đặc biệt, với anh ta mà nói người phụ nữ đó rất quan trọng, lỡ như vì cứu cô ta, anh ta kích phát năng lực đặc biệt thì đừng nói là ba chúng ta, dù có là cả gia tộc chúng ta cũng không phải là đối thủ của anh ta.”
“Năng lực đặc biệt này ghê gớm vậy à?”
“Có thể tiêu diệt cả thế giới, em nói thử xem?”
Bruce bĩu môi, hiển nhiên không tin đây là thật.
Dù sao cũng là truyền thuyết, hoàn toàn không có ai từng thấy.
“Chúng ta đề cao cảnh giác thì sẽ không có vấn đề gì đâu, đợi đến Dark Mountain là sẽ ổn thôi.” Villand nói.
Lúc này bên hoa viên Crystal cũng căng thẳng.
Từ khi Tô Lam mất tích, Quan Triều Viễn không hề chợp mắt chứ đừng nói đến ăn gì đó. Người anh phái đi đang cố gắng hết sức tìm mọi cách điều tra đường đi của đối phương nhưng kết quả mọi người đều tỏ vẻ rằng không điều tra được.
Ba người ở trong phòng họp, ngơ ngác nhìn bản đồ.
Đến giờ cơm trưa nên người làm đưa thức ăn đến, Giản Ngọc ngồi vào bàn.
“Ăn chút gì đi, cậu cứ không ăn không uống không ngủ nghỉ cũng không phải cách hay, đừng quên bây giờ cậu là người.” Giản Ngọc vừa nói vừa cầm đũa.
Chỉ có ăn mới đủ sức để đối phó với tình hình phức tạp hơn.
Nhưng sao Quan Triều Viễn có thể nuốt nổi?
Hình như anh không hề nghe những gì Giản Ngọc nói, cứ nhìn chằm chằm vào bản đồ suy nghĩ.
“Anh rể, anh ăn chút gì đi. Ăn mới có sức, não mới hoạt động năng suất được, bây giờ anh không phải ma cà rồng nữa, phải ăn uống.” Tô Kiêm Mặc cũng khuyên.
Quan Triều Viễn vẫn ngơ ngác nhìn bản đồ chằm chằm.
Giản Ngọc nháy mắt với Tô Kiêm Mặc, họ có nói bao nhiêu đi nữa cũng không có tác dụng. Người đàn ông này chỉ nghe lời Tô Lam thôi nhưng Tô Lam lại không có ở đây, chỉ có bản thân anh hiểu mới được.
Trong phòng không có tiếng động gì, chỉ có Giản Ngọc đang ngồi ăn, Tô Kiêm Mặc cũng ăn không vô, cậu cũng đang lo sốt vó.
Chương 1912
“Họ đi đường biển.” Quan Triều Viễn đang im lặng chợt lên tiếng.
Tô Kiêm Mặc và Giản Ngọc đều đề cao cảnh giác, ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn.
“Sao cậu biết là đường thuỷ? Tô Lam để lại tín hiệu à?” Giản Ngọc vội hỏi.
“Không, những vị trí trên bản đồ.” Quan Triều Viễn lấy tay chỉ, “Em đã cho người điều tra nhưng không có người đáng nghi nào đi qua.”
“Vậy có khi nào là đi máy bay không? Đi máy bay sẽ nhanh hơn, anh nghĩ họ cũng không muốn kéo dài thời gian.”
“Không đâu, trên không trung không kiểm tra thấy bất kỳ tín hiệu nào, chứng minh họ không đi máy bay. Họ là ma cà rồng, ở xã hội loài người sẽ bất tiện nhiều thứ, họ cũng hiểu rõ máy bay của em là máy bay tiên tiến nhất, họ không thể tìm được máy bay nào tốt hơn em.”
Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm con đường thuỷ duy nhất: “Đây là khả năng duy nhất, trên biển rất khó để Lam Lam phát tín hiệu, hơn nữa rất có thể là cô ấy đã bị giam rồi, càng không thể phát tín hiệu.”
Nếu vậy thì mọi chuyện đã rõ.
“Bây giờ em sẽ đuổi theo ngay!” Tô Kiêm Mặc lập tức nhảy xuống từ cửa sổ.
“Để cậu ấy đi đi, chỉ có cậu ấy mới có thể đuổi theo với tốc độ nhanh nhất được.”
“Nhưng cậu ấy là đối thủ của họ à? Chúng ta không biết đối phương có bao nhiêu ma cà rồng, huống chi ma cà rồng còn có siêu năng lực.” Giản Ngọc lo lắng.
“Kiêm Mặc cũng là ma cà rồng, ít nhất có thể đọ sức với họ một lúc. Bây giờ em sẽ điều động thuyền của em ngay, chúng ta sẽ đuổi kịp ngay.” Quan Triều Viễn lập tức gọi điện thoại bảo Doãn Cẩn chuẩn bị thuyền và chuẩn bị mọi thứ trước khi xuất phát.
Bởi vì đối phương là ma cà rồng, họ không thể để quá nhiều người biết chuyện này nên chỉ có thể dựa vào bản thân hai người.
Quan Triều Viễn nhìn thức ăn trên bàn, nhớ đến Tô Lam.
“Sau này không cần biết là gặp phải chuyện gì, anh có thể ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng được không.”
Anh mới vừa đồng ý với cô.
Quan Triều Viễn ngồi vào bàn: “Bây giờ em ăn cơm, lát nữa sẽ ngủ một giấc, anh cũng chuẩn bị đi.”
Nghe câu này, Giản Ngọc ngỡ ngàng, người đàn ông này chủ động ăn cơm, đúng là chuyện lạ đó!
Sau khi ăn cơm xong, quả nhiên Quan Triều Viễn vào phòng ngủ ngủ.
Giản Ngọc cũng phải báo với Lý Như Kiều một tiếng, sau đó nghỉ ngơi để chuẩn bị cho một cuộc chiến khốc liệt.
Một chiếc thuyền bình thường chạy trên đại dương mênh mông, bởi vfi lo rằng mục tiêu quá lớn nên họ chọn chiếc thuyền thế này.
Điều làm Tô Lam thấy may là đám ma cà rồng này vẫn còn đạo đức, mỗi bữa cơm đều chuẩn bị thức ăn cho cô. Mặc dù không phong phú lắm nhưng đủ để no, điều này khiến Tô Lam rất hài lòng, ít nhất không bị ngược đãi.
Bỗng cửa có tiếng gõ cửa, Tô Lam đề phòng nghe xong thì bước đến cửa, vừa mới mở ra Tô Kiêm Mặc đã xông vào, vội đóng cửa lại.
“Kiêm Mặc?”
“Suỵt! Chị, đừng nói gì hết.” Tô Kiêm Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ rồi vội kéo Tô Lam đến một chỗ khuất trong phòng, “Chị, chị có sao không?”
“Chị không sao, đám ma cà rồng đó cũng được lắm, không làm gì chị hết, còn cho chị đi lại tự do nữa. Có điều họ rất cảnh giác, chị muốn để lại tín hiệu nhưng không được.”
Chương 1913
Lâu rồi không gặp Tô Kiêm Mặc nên hiển nhiên Tô Lam hơi xúc động.
“Anh rể em đã đoán được họ đi đường thuỷ, chắc sẽ đến nhanh thôi.”
“Kiêm Mặc, sao em đến được đây?” Tô Lam sờ gương mặt quen thuộc của Tô Kiêm Mặc.
“Mẹ tiên đoán được chị sẽ gặp chuyện nên em lén chạy đến đây, kết quả chị gặp chuyện thật. Chị có thai à?”
Tô Lam sờ bụng mình: “Ừ, được ba tháng rồi, nhưng bọn họ không biết chuyện chị có thai, chị nghĩ không nên để bọn họ biết, tránh xảy ra những chuyện khác.”
Tô Kiêm Mặc vươn tay sờ bụng Tô Lam: “Tốt quá, em sắp làm cậu nữa rồi.”
Ba anh em ở trong phòng đánh bài Poker, với họ mà nói chặng đường dài đằng đẵng này cũng là một loại giày vò, chỉ có thể đánh bài Poker giết thời gian.
Tai Seven bỗng run nhẹ, thân là ma cà rồng, siêu năng lực của anh ta là có thể cảm nhận được sự vật mà anh ta muốn cảm nhận.
Cho nên khi Tô Lam ném chiếc vòng đỏ xuống biển, anh ta cảm nhận được ngay.
“Không hay rồi, trên thuyền có khách không mời mà đến.” Seven chợt vứt bài Poker trong tay xuống.
“Quan Triều Viễn à?”
“Không giống, hình như là đồng loại của chúng ta.”
“Vậy còn chờ gì nữa, đi xem thử.” Bruce sức chiến đấu tràn trề.
Ba anh em lập tức đến phòng giam của Tô Lam.
Lúc Tô Lam và Tô Kiêm Mặc đang nói chuyện, họ xông vào bất ngờ.
Tô Kiêm Mặc lập tức để Tô Lam đứng sau lưng mình.
“Tôi còn tưởng là ai! Thì ra là đứa con mới của Quan Hạo, con gà con thôi!” Bruce hoàn toàn không xem Tô Kiêm Mặc ra gì.
Họ luôn gọi ma cà rồng mới xuất hiện là “gà con”, bởi vì ma cà rồng thế này dù đã hoàn toàn là ma cà rồng nhưng vì chúng vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được tất cả các khía cạnh của cơ thể, năng lực kém hơn ma cà rồng đã biến thành ma cà rồng đã lâu rất nhiều.
Trong những trường hợp bình thường, phải biến thành ma cà rồng mười năm mới có thể hoàn toàn thích nghi với thân phận ma cà rồng, phát huy hết năng lực của mình.
“Cứ giao cho em là được!”
“Đừng!”
Bruce và Tô Kiêm Mặc đánh nhau.
Năng lực của Bruce rất mạnh, một cú đấm của anh ta có thể đập nát một viên đá, huống chi là những thứ khác.
Tô Kiêm Mặc hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta, sau vài chiêu đã bị đánh bại ngay.
Bruce đấm lên ngực Tô Kiêm Mặc, Tô Kiêm Mặc bay thành hình vòng cung rồi ngã xuống đất.
Cậu nôn ra một ngụm máu màu xanh nhạt.
Tô Lam vội tiến lên đỡ Tô Kiêm Mặc dậy: “Kiêm Mặc, em có sao không?”
“Không, không sao.” Tô Kiêm Mặc ôm ngực mình, vẻ mặt rất đau đớn.
Bruce lắc cổ phát ra tiếng “rắc rắc” như chưa đã cơn thèm.
“Nhàm chán, mới có vài chiêu đã không chịu nổi rồi, đúng là làm mất mặt ma cà rồng chúng ta!”