Tô Nhược Vân không ở lại thêm, lát nữa kết thúc màn biểu diễn sẽ gặp rất nhiều người, cô ta không có nổi cơ hội lên sân khấu nên chắc chắn sẽ bị cười nhạo, vì thế bây giờ đành phải chuồn lẹ.
Mục Nhiễm Tranh đang xem biểu diễn có cảm giác như bị ép ăn cơm chó.
Thảo nào tiết mục của Tô Lam lại ở tít phía sau, hóa ra là muốn tung tuyệt chiêu vào lúc cuối cùng!
Có lẽ người khác sẽ thấy đây là một tiết mục vô cùng ấm áp lãng mạn, nhưng chỉ có anh nhìn ra được điều sâu xa bên trong.
Ánh mắt hai người chạm nhau như phát ra tia lửa!
Màn biểu diễn trên sân khấu vẫn tiếp tục.
Tô Lam mặc váy trắng, nhìn như đang tỏa sáng dưới ánh đèn chiếu rọi, Quan Triều Viễn mặc bộ vest màu trắng, kết hợp với bộ váy trắng của Tô Lam càng thêm nổi bật.
Anh chăm chú đánh đàn dương cầm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô.
Dù sao đây cũng là sự kiện đông người, lại phát sóng trực tiếp toàn cầu qua mạng, có biết bao con mắt đang nhìn họ.
Tô Lam không dám có cử chỉ quá thân mật, khoảng cách gần nhất của họ là lúc Tô Lam đi đến bên đàn dương cầm.
Trong khoảnh khắc đó, Tô Lam có chút lâng lâng.
Cô bỗng nhiên rất chờ mong thời khắc có một ngày hai người công khai quan hệ.
Đến lúc đó, cô sẽ có thể đứng trước mặt anh một cách quang minh chính đại, không cần để ý ánh mắt của người khác.
Tiếng đàn dương cầm của Quan Triều Viễn và tiếng hát giống như âm thanh thiên nhiên của Tô Lam đã đưa mọi người trong hội trường vào một thế giới yên tĩnh.
Mọi người yên lặng lắng nghe, vẫy que phát sáng trong tay theo giai điệu.
Bài hát kết thúc.
Quan Triều Viễn đứng dậy đi đến trước mặt Tô Lam.
Tô Lam giống như con nai vàng ngơ ngác, nhẹ nhàng giơ tay lên, Quan Triều Viễn nắm chặt tay cô, hai người chào cảm ơn.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Phần cuối cùng là Quan Triều Viễn đọc diễn văn buổi họp thường niên, đọc xong diễn văn thì buổi họp thường niên cũng kết thúc một cách tốt đẹp.
Về đến nhà, Tô Lam đứng trước cửa sổ, cẩn thận nhớ lại màn biểu diễn trong buổi họp thường niên hôm nay, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Cô và Quan Triều Viễn ở bên nhau lâu như vậy, thành thật mà nói hai người trải qua mưa gió thì nhiều, còn những khoảnh khắc ấm áp lãng mạn như vậy thì rất ít.
“Em đang nghĩ gì thế?”
Quan Triều Viễn đi tới nhẹ nhàng ôm Tô Lam vào lòng.
“Em đang nghĩ đến anh đó, không ngờ anh còn biết đánh đàn dương cầm, thế mà trước kia em không biết đấy.”
Tô Lam vẫn vô cùng vui vẻ.
“Hừ, người đàn ông của em còn biết nhiều thứ lắm!”
Quan Triều Viễn nói với vẻ hết sức kiêu ngạo.