Anh di chuyển sang bên trái, đưa tay ôm cô gái bên cạnh.
Cô gái này là một người mới đến công ty truyền thông Buff của Tập đoàn nhà họ Lục.
Tuy rằng không được xem là cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng đơn thuần đáng yêu.
Điều quan trọng là Buff đã ký hợp đồng với cô ta vì hai lý do khác.
Đầu tiên là bởi vì cô ta có giọng nói đáng yêu như em bé.
Thứ hai, chính là vì cô ta xinh đẹp lanh lợi lại có bộ ngực lớn Khuôn mặt trẻ con và bộ ngực này chính là thứ tốt nhất để rao bán một chút Hôm nay vì nhà sản xuất coi trọng cô ta nên mới dùng mọi cách để đưa cô ta đến.
“Bảo Lan, mau đến đây uống với tôi một ly Nhà sản xuất ôm lấy vai Nguyễn Bảo.
Lan, giơ ly rượu lên đưa đến bên miệng cô ta.
Nguyễn Bảo Lan không biết uống rượu, tửu lượng cũng không tốt.
“Tôi xin lỗi. Tổng giám đốc Hồ, tôi thực sự không thể uống rượu.”
“Nếu cô không uống thì không nể mặt tổng giám đốc Hồ. Uống đi, cô xem, bạn cô hào phóng như vậy mà”
Tổng giám đốc Hồ xoa xoa vai cô ta Giọng nói của Nguyễn Bảo Lan thật sự rất đáng yêu, nếu ở trên giường.
Tổng giám đốc Hồ nghĩ đến đây đã nhịn không được mà rạo rực.
Nguyễn Bảo Lan cắn môi, cô ta miễn cưỡng uống một ngụm.
Cô ta giấy giụa muốn né tránh sự đụng chạm của Tổng giám đốc Hồ.
“Tổng giám đốc Hồ, chẳng phải ông nói dẫn tôi đi thử giọng sao? Bây giờ thời gian không còn sớm, nếu ông có tiệc, tôi đi trước vậy. Việc thử giọng, ngày mai chúng ta sẽ nói.”
Nói xong, cô ta chuẩn bị đứng lên.
Tổng giám đốc Hồ quay đầu lại, nhìn thấy bạn bè của mình giống như đang chiếm tiện nghỉ người của bọn họ, hơn nữa còn không biết điểm dừng Mà chính mình thì sao?
Một chút ngọt ngào cũng không được nếm thử, thế mà người mới này còn muốn đi.
Tổng giám đốc Hồ đùng đùng nổi giận, ông ta liền vỗ bàn đứng lên.
“Nguyễn Bảo Lan, cô đừng có ra vẻ thuần khiết ở đây với tôi! Tôi có thể làm gì khác khi tôi bảo cô ra ngoài tối nay? Một buổi thử giọng? Ai thử giọng với cô muộn vậy chứ?”
Nguyễn Bảo Lan bị dáng vẻ hung ác của ông ta dọa cho sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt.
Cô ta là người mới, nếu như có thể xuất hiện một chút trong “Đại Đường Vô Song” thì đương nhiên sẽ cực kỳ vui mừng Nhưng nếu như muốn cô ta dùng thân thể đổi lấy, cô ta thà rằng không có cơ hội này còn hơn.
“Xin lỗi, Tổng giám đốc Hồ, tôi nghĩ có thể ông hiểu lầm rồi. Tôi thật sự muốn thử giọng mới tới đây. Nếu không phải thì tôi xin phép đi trước.”
Nguyễn Bảo Lan nói xong lời này thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Tổng giám đốc Hồ bị người ta chê cười, nhất thời tức giận đến mức muốn nổ phổi.
Mượn rượu xông lên, ông ta nắm lấy Nguyễn Bảo Lan ném cô ta lên sô pha.
“Bốp bốp.”
Hai cái tát năng nề trút xuống làm Nguyễn Bảo Lan cũng hoa mắt.
“Chê cười, cô nghĩ cô là cái gì? Ông đây muốn chơi cô là cho cô mặt mũi. Thích giả vờ thanh cao, phải không? Hôm nay tôi ở đây chơi trước mặt người khác, tôi xem cô làm gì được tôi.”