“Reng reng reng, reng reng reng..”
vietwriter.vn
Tô Lam tận dụng cơ hội này rút khỏi chiến trường Cô đi đến một bên, cầm điện thoại lên nhìn: Phát hiện thì ra là điện thoại của bên bất động sản biệt thự nhà họ Tô.
Cô cảm thấy kỳ quái: “Alo, xin chào?”
“Xin chào, xin hỏi có phải cô Tô đúng không ạ?”
Đầu dây bên kia hiện rõ đang có tranh chấp nhau, vô cùng ồn ào.
“Không sai, tôi chính là Tô Lam”
vietwriter.vn
“Cô Tô, có thể làm phiền cô bây giờ qua đây hay không?”
“Bên đó xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Là thế này ạ. Vừa rồi ông Tô đến chỗ chúng tôi lấy đi chìa khóa dự phòng của biệt thự. Chúng tôi nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện này nên thông báo cho cô một tiếng, là tốt nhất”
“Ông Tô?”
“Đúng vậy, chính là ông Tô Văn Tâm ạ”
Tô Lam vừa nghe xong, sắc mặt liền biến đổi: “Tại sao các cậu lại tùy ý đưa chìa khóa cho người khác như vậy?”
“Thật xin lỗi cô Tô, bởi vì hồi trước ông Tô từng là chủ nhà ở đây. Ông ấy còn nói mình là cha của cô, quên đem theo chìa khóa rồi, vì vậy chúng tôi mới đem chìa khóa…”
“Tôi lập tức qua đó”
Tô Lam ngắt điện thoại, cầm lấy xách, liền vội vội vàng vàng đi ra bên ngoài Lê Duyệt Tư nhìn thấy bóng lưng Tô Lam ngày càng khuất xa, mới chau mày nhìn Lê Ngọc Hi: “Ngọc Hi, chuyện cô trốn về nước thế này, ông nội có biết hay không?”
Lê Ngọc Hi cười lạnh: “Thì sao? Chẳng nhẽ cô định dùng ông nội ra để ép tôi hay sao?”
“Bây giờ cô vẫn còn trẻ, không hiểu được nước ở trong giới giải trí sâu thế nào. Bây giờ cô nên chú tâm vào học, đừng có đi làm loạn thế này”
“Làm loạn? Lê Duyệt Tư, cô chỉ là đang sợ tôi vượt mặt cô phải không?”
Lê Ngọc Hi vừa nói vừa nhìn chäm chảm vào cô ta.
Ánh mắt lạnh lùng hết mức: “Tôi nói cho cô biết, lần này tôi quay về không vì thứ khác, chỉ là muốn đập cô rơi xuống 18 tầng địa ngục”
Lê Duyệt Tư chau mày lại: “Chuyện của năm đó chỉ là sự cố, cô dựa vào cái gì mà đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người tôi?”
“Cô im miệng cho tôi!”
Ánh mắt của Lê Ngọc Hi càng trở lên âm u hơn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống: “Cô không có tư cách nhắc chuyện của năm đó, cũng đừng có ở trước mặt tôi bày ra bộ mặt của kẻ vô tội, chỉ khiến tôi càng thấy buồn nôn hơn”
Lạnh lùng vứt lại câu nói cuối, Lê Ngọc Hi quay người nhấc đôi cao gót một cách kiêu ngạo rồi bỏ đi.
Tô Lam bắt một chiếc taxi quay về biệt thự, cũng là chuyện của nửa tiếng trước rồi Lúc cô tiến vào sân trong, phát hiện ngoài của biệt thử đã được mở sẵn, ngoài cửa còn đặt 2 chiếc vali da.
Cơn thịnh nộ bỗng chốc ập đến, cô lập tức bay vào nhà.
Trong phòng khách, 5 6 vali da nữa được vứt lung tung dưới sàn nhà.