Nghe thấy câu này, Tô Lam bĩu môi: “Lần trước ở nhà trẻ chỉ là ngoài ý muốn thôi, sau đó tôi có ở nhà luyện rồi, kỹ thuật được nâng cao lắm. Ngày mai tôi vốn định nấu chút đồ đưa qua đây cho anh, giờ nghe anh nói vậy, ngược lại tôi đỡ việc.”
“Tôi là vì ai mới năm ở đây hả, cô xác định không nấu?”
Tô Lam xấu hổ cười, vội vàng lấy lòng nói: “Chăm sóc anh là vinh hạnh của tôi, đương nhiên tôi nguyện ý nấu rồi”
Quan Triều Viễn không thích dáng vẻ cô cẩn thận khi đối diện với mình.
Ngược lại đấu võ mồm khí thế hung hăng như trước, mang theo vẻ sinh động từ trong xương cốt và tính tình, khiến anh nhìn mà vui vẻ.
Sau khi trầm mặc một lúc, anh u ám dời mắt, nhàn nhạt lên tiếng: “Tối nay đừng đi nữa”
“Cái gì?” Tô Lam sửng sốt một lúc: “Nhưng mà..”
Quan Triều Viễn lập tức không vui cau mày: “Vừa rồi còn nói tràn ngập áy náy với tôi, thế nào, nhanh như vậy đã muốn qua cầu rút ván?”
“Đương nhiên không phải, tôi không phải loại người đó”
Tô Lam lắc đầu, cô liếc nhìn sô pha đối diện giường bệnh Nơi này không hổ là phòng bệnh VIP.
Đồ dùng bên trong rất đầy đủ, ngay cả sô pha nhìn qua cũng là da thật, khi ngủ hẳn sẽ rất dễ chịu.
Cô gật đầu, chỉ về phía sô pha bên kia.: “Như vậy đi, tôi ngủ sô pha, tối nay còn có thể trò chuyện với anh”
Gương mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn trầm xuống: “Tôi muốn cô ngủ chung với tôi, không phải trò chuyện với tôi.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Lam lập tức nối lên hai rặng mây đỏ.
Rõ ràng Quan Triều Viễn nói câu này vô cùng thản nhiên, nhưng tại sao nghe vào tai cô, lại giống như đã biến chất.
Tên này luôn có thể dùng một câu nói dẫn cô đi xa.
Tô Lam dứt khoát đứng lên, xoay người dọn dẹp cháo và bánh ngọt.
Sau đó, cô lại ngồi bên đầu giường, ánh mắt nghiêm túc nhìn Quan Triều Viễn: “Anh Quan, cám ơn anh”
Ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn cô mang theo vài phần ghét bỏ: “Sau này bớt gây phiền phức cho tôi là được”
Tô Lam cạn lời bĩu môi: Cái tên này thật sự không biết nói chuyện!
Cô đâu có gây phiền phức gì cho anh, rõ ràng là anh lo chuyện bao đồng Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng mấy câu này Tô Lam tuyệt đối không dám nói.
Tuy hai người họ đã lãnh giấy kết hôn, nhưng thời gian thật sự ở bên nhau quá ít.
Cho nên lúc này ngồi bên giường, Tô Lam chỉ cảm thấy cả người trên dưới chỗ nào cũng không thoải mái, dường như tay chân không biết đặt ở đâu.
Lúc này cô chỉ đành dựa vào trò chuyện với anh để làm dịu sự ngượng ngùng giữa hai người, thuận tiện chuyển dời lực chú ý của Quan Triều Viễn.
Miễn cho cái tên này lại động tay động chân với cô, mưu đồ bất chính.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lên tiếng trước: “Đúng rồi, anh Quan, sao anh biết tôi muốn học lại đông y vậy?”