“Nếu như em nói với bà ta, em sẽ không cùng bà ta quay về nhà họ Quan, anh cũng sẽ ủng hộ em sao?”
Quan Triều Viễn hai mắt lóe lên, anh cứ như: vậy mà nhìn Tô Lam.
Vừa nãy, lúc mà anh nhìn qua cửa kính xe ô tô, anh cũng có thể nhìn thấy được vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Bạch Ninh Hương, còn có vẻ mặt thẹn quá hóa giận sau khi bị Tô Lam từ chối.
Ở chung với nhau lâu như vậy, anh còn không hiểu rõ tính cách của mẹ mình sao.
Cái gọi là xin lỗi của Bạch Ninh Hương, chỉ là muốn nhường cho Tô Lam một bước mà thôi.
Bước đi này không những làm cho Tô Lam bỏ qua những bất bình trước đây, còn có thể giúp cho chính bà ta nhận được sự tha thứ Quan Trí Thần.
Bà ta không phải thành tâm thật ý đến để nhận lỗi lầm.
Quan Triều Viễn nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu của Tô Lam: “Đương nhiên, em là em, em không phải là vật sở hữu của anh, em có thể tự mình đưa ra bất cứ quyết định anh cũng sẽ tôn trọng những quyết định đó của em”
Sau khi Tô Lam nghe thấy câu nói này, đột nhiên cô cảm thấy trong tim như có dòng nước ấm áp chảy qua.
Cô cũng không hy vọng Bạch Ninh Hương có thể giống như một người mẹ chồng dịu dàng, ân cần và yêu thương săn sóc cho cô.
Cô chỉ hy vọng người mà mình yêu thương không đứng về phía đối lập với mình, có thể làm được như vậy thì cũng đủ rồi.
Tô Lam ngẩng đầu lên, hôn lên khuôn của Quan Triều Viễn một cái thoáng qua: ng à, anh thật tốt”
Quan Triều Viễn thuận tay siết chặt thắt lưng của cô: “Bây giờ mới thấy anh tốt sao?”
“Rất lâu trước đây đã phát hiện rồi, chỉ là, bây giờ thấy anh so với trước đây tốt hơn nữa!”
Khoảng hơn chín giờ đêm, trong phòng bệnh VỊP của bệnh viện trung ương.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
“Ci Lục Mặc Thâm cau mày đứng trước cửa nhà vệ sinh, trên thân còn chống hai cây nạng.
Anh ta bỏ hai tay xuống: “Lâm Thúy Vân, em đã tắm năm mươi bảy phút rồi, còn thiếu ba phút nữa là đủ một tiếng! Em có phải là mấy tháng rồi chưa tắm không vậy hả?”
Lúc này, Lâm Thúy Vân đang trốn trong nhà vệ sinh, trên người thì đang mặc một bộ quần áo y tá, cô ấy đứng trước gương nhìn từ trên xuống dưới.
“Có lầm không vậy? Bộ đồ y tá này tại sao lại ngắn như vậy?”
Cô ấy liều mạng kéo bộ đồ y tá xuống, thế nhưng cái váy ngắn này vốn dĩ chẳng thể che được đôi chân dài của cô, chỉ cần hơi cử động nhẹ một chút thì cảnh xuân phía sau váy cũng có thể hiện ra “Lâm Thúy Vân, anh cảnh cáo em! Anh cho em ba phút, em còn không ra nữa thì anh sẽ xông cửa vào đó.”
Bên ngoài cửa đã truyền tới giọng nói thiếu kiên nhãn của Lục Mặc Thâm.
Lâm Thúy Vân thoáng cái đã lo lắng, cô ấy nhanh chóng dùng tay chân mình chặn lấy cửa: “Giáo sư Lục, chúng ta có thể thương lượng một chuyện được không?”
Lục Mặc thâm uể oải dựa lên thành cửa, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh: “Chuyện gì?”
“Tối hôm nay tôi quả thực đã đồng ý với anh thay bộ đồ y tá, nhưng mà anh cũng không thể đưa cho tôi một cái váy size S vậy chứ! Mặc dù nói vóc người của tôi cũng không tệ, miễn cưỡng cũng có thể mặc vừa, nhưng mà tốt xấu gì tôi cũng một mét sáu mươi chín, cái váy này tôi mặc trên người thật sự rất ngắn!”
Chương 3403
Khóe miệng của Lục Mặc Thâm hiện lên một nụ cười xấu xa, nhưng giọng điệu của anh vẫn giống như cũ không hề thay đổi: “Vậy thì phải làm sao? Bây giờ đã muộn như vậy rồi, anh đi đâu để đổi cái váy lớn hơn cho em đây?
Là em tự báo số đo ba vòng của mình, anh mới đặc biệt nhờ trợ lý Liễu đi mua”
Anh ta mới không thừa nhận, sau khi trợ lý Liễu mua váy quay về, cậu Lục của chúng ta nhìn một cái liền cảm thấy vô cùng khó chịu Giây tiếp theo, Lục Mặc Thâm với vẻ mặt thờ ơ kêu trợ lý Liễu mang chiếc váy đến tiệm may, cắt đi mười lăm cm!
Lúc này, anh ta lại cực kì mong đợi dáng vẻ của Lâm Thúy Vân bước ra Nhưng tiếc là cô nhóc này sau khi cầm đồ đi tắm, thì lại tắm cả tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa ra.
Giáo sư Lục của chúng ta ở bên ngoài chờ đợi đến mức mắt cũng xanh luôn rồi, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh mà khó có thể diễn tả.
“Nhưng, vấn đề là..”
Lâm Thúy Vân vẫn chần chừ trong nhà vệ sinh “Lâm Thúy Vân, em còn mười giây để tự mình bước ra, nếu không thì… anh sẽ bảo trợ lý Liễu gọi người mở khóa đến!”
“Đừng đừng đừng mà, tôi ra là được rồi sao!”
Lâm Thúy Vân bồn chồn như thêu như đốt.
Trước khi tắm, đồ mà cô ấy thay ra đã bị ướt mất rồi, căn bản không có bộ đồ nào khác để thay.
Nếu mà vào lúc này lục Mặc Thâm thật sự gọi thợ mở khóa đến, lại để cho người khác thấy cô mặc như thế này, vậy thì cô mất mặt chết đi được.
Lúc này, Lục Mặc Thâm thật sự đã bắt đầu đếm ngược: “Em còn năm giây nữa”
Sau khi anh ta đếm đến một giây cuối cùng thì cửa của phòng vệ sinh vang lên một tiếng động nhỏ, cửa cũng từ từ được mở ra.
Lục Mặc Thâm nhìn thấy Lâm Thúy Vân khuôn mặt đỏ bừng bừng, cả người đều trốn sau cửa, chỉ thò cái đầu nhỏ ra ngoài: “Tôi thật sự phải ra ngoài saol”
“Ra ngoài đây.”
Lâm Thúy Vân khúm núm bước ra đứng trước mặt của Lục Mặc Thâm, giáo sư Lục mặt đã đen như cái đít nồi.
“Đùa gì vậy hả?”
Lâm Thúy Vân mặc dù mặc bộ đồ y tá mà mình đã đặt, nhưng từ phần eo xuống lại quấn một cái khăn tắm màu trắng, che đi toàn bộ cảnh sắc.
Cô ấy dương dương tự đắc võ nhẹ lên cái khăn tăm: “Cái váy này mặc dù có chút ngăn, nhưng thật may tôi tìm được một cái khắn tầm, anh nói xem tôi có nhanh trí không?”
Lục Mặc Thâm ngoách ngón tay về phía cô: “Lại đây”
Lâm Thúy Vân không nghi ngờ gì, nhanh chóng bước đến bên cạnh anh.
Chỉ là cô chưa kịp đứng yên, thì đột nhiên trên eo lại có một cảm giác nặng nề.
Giây tiếp theo, vốn dĩ vẫn còn cái khóa kéo của cái khăn tắm trắng, vậy là lại trực tiếp bị ném xuống đất.
“AP Lâm Thúy Vân hét lên một tiếng, dường như theo bản năng mà túm chặt lấy làn váy của mình.
Hai chân cô cong lại, làm động tác chụp lấy làn váy, nhìn thoáng qua thật phong tình Lâm Thúy Vân hoảng loạn mà ngước đầu lên, vừa đúng lúc chạm phải dôi mắt như lang sói của Lục Mặc Thâm, bỗng nhiên trong lòng lại càng hoảng sợ: “Lục, Lục Mặc Thâm, anh đừng có qua đây.”
Không biết qua bao lâu, hai người triền miên từ sô pha cho đến trên giường.
Chương 3404
Dường như khí lực toàn thân của Lâm Thúy Vân đã bị anh là cho cạn khô, đến cuối cùng chỉ có thể ngã trên giường, giơ tay cầu xin anh: “Giáo sư Lục, anh… anh không phải đang là bệnh nhân sao?”
Trong ánh mắt của Lục Mặc Thâm hiện lên ý cười, nhỏ giọng nói: “Anh bị thương ở chân, chứ không phải ở eo”
“Lục Mặc Thâm, anh lại lừa tôi “Anh lừa em cái gì? không phải bản thân em đồng ý tối nay ở lại đây hay sao? Còn nói tối nay muốn cùng anh..”
“AI Anh câm miệng, không cho phép anh nói nữa Lục Mặc Thâm. Ngày mai tôi còn có tiết học, hôm nay có thể tha cho tôi được không?”
Khi Lâm Thúy Vân nói câu này, khuôn mặt nhỏ của cô đã bất giác đỏ lên.
Lục Mặc Thâm siết chặt lấy eo cô, phát hiện cô thực sự đã rất mệt.
“Muốn anh tha cho em thì vẫn được, nhưng mà lần sau phải tăng lên gấp đôi”
Lâm Thúy Vân không nghĩ nhiều, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt của anh, thế là cô nhanh chóng gật đầu: “Được được được”
“Đồ cầm thú..”
Lâm Thúy Vân tức đến mức không thèm cãi với anh, tên khốn khiếp này vậy mà lại đem quần áo của cô xé mất.
Ngày mai cô mắc cái gì về đây? Thật là quá đáng!
Lúc này, Lục Mặc Thâm nằm trên giường với khuôn mặt tràn ngập vẻ thỏa mãn, anh nhìn sang dáng vẻ đang tức giận của Lâm Thúy Vân, rất nhanh đã đoán cô đang nghĩ cái gì Anh chống cằm quay sang nhìn cô: “Sáng sớm mai sẽ có người mang đồ đến đây cho em, không cần lo lảng, sẽ không để em ngày mai không có gì mặc lên lớp đâu”
Lâm Thúy Vân xoa xoa vùng thắt lưng đang đau nhức không thôi của mình, trừng mắt đầy hung hăng mà nhìn anh: “Chẳng phải đều là do chuyện của anh sao, còn ở đây giả vờ có ý tốt, sao lúc nấy không thấy anh nhẹ nhàng một chút!”
Lục Mặc Thâm tỏ vẻ vô tội: “Còn chưa đủ nhẹ nhàng sao? Còn nhớ lần đó ở trong thành phố C không? Đó mới là dáng vẻ không có chút nào dịu dàng của anh”
Mỗi khi nghĩ đến buổi tối đêm hôm đó, khuôn mặt của Lâm Thúy Vân trong nháy mắt đã trắng bệch đi vài phần.
Buổi tối ngày hôm đó Lục Mặc Thâm nói rất đúng, chỉ cần cô quay lại, thì sẽ đem cô lăn qua lăn lại bốn năm tiếng đồng hồ.
So với ngày hôm đó, anh †a của ngày hôm nay, quả thực là đã ôn nhu đi rất nhiều rồi.
Lâm Thúy Vân vẫn rất không phục: “Đừng tưởng rằng tôi không biết, nếu không phải do anh bị gãy chân, anh sao có thể dễ dàng tha cho tôi như vậy!”
“Em biết thì tốt, vì thế em phải biết trân trọng hiện tại, đợi sau này anh khỏe lại rồi, sẽ yêu thương em nhiều hơn”
“Không biết liêm sỉ”
Lâm Thúy Vân nghiến răng tức giận, bước từng bước khó khăn về phía nhà vệ sinh.
Khi cô đứng trước gương nhìn mình từ trên xuống dưới, sau khi nhìn thấy những dấu vết trên người mình, thì thiếu chút nữa đạp cho cái kính rơi xuống sàn.
Đồ khốn khiếp Lục Mặc Thâm!
Đơn giản chỉ là một tên xấu xa không biết xấu hổi Còn may trên cổ không có để lại vết tích gì, nếu không cô ấy sẽ không kiềm chế được đánh tên đó.
Chương 3405
‘Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thúy Vân đang mơ mơ hồ hồ,chỉ cẩm thấy có một thứ gì đó dạng như lông xù, đang quét quanh mũi của cô.
Cô đưa tay phất phất, thế nhưng lại không lấy được nó ra.
Trong tình huống cấp bách, cô trực tiếp vung tay lên giữa không trung gạt nó ra, đồng thời cũng bắt đầu mở mắt.
“Người phụ nữ đanh đá này, gọi em rời giường mà cũng giận vậy sao”
Vừa mở mắt ra, cô phát hiện Lục Mặc Thâm đang năm chặt lấy tay cô mà chằm chằm vào cô.
Cảm xúc mỗi lần thức dậy của Lâm Thúy Vân trước giờ đều lớn như vậy, cô hừ một tiếng, muốn rút tay mình ra khỏi tay anh.
Thế nhưng, Lục Mặc Thâm lại không buông, mà cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô.
“Dậy thôi”
Hôm qua sức lực của Lâm Thúy Vân đã cạn kiệt hết rồi, chỉ cảm thấy toàn thân đang đau nhức, ngủ như thế nào vẫn không đủ.
€ô ấy không vui mà trở mình “Tôi không muốn dậy, tôi buồn ngủ”
Lục Mặc Thâm nhíu mày: “Nhưng bây giờ đã chín giờ rồi, mười giờ phải lên lớp, hôm nay là tiết dạy của viện trưởng, em xác định là không đi sao? Còn muốn phân lớp nữa không?”
“Viện trưởng sao?”
Lâm Thúy Vân đột nhiên giật mình, thoáng cái đã ngồi bật dậ Gô nhìn đồng hồ ở trên vách tường: “Lục Mặc Thâm, tên khốn nhà anh làm gì mà không gọi tôi dậy sớm?”
Lục Mặc Thâm tỏ ra bộ dạng không biết nói gì, vừa rồi là ai nói muốn tiếp tục ngủ?
Lâm Thúy Vân trở mình xuống giường, phát hiện trên đầu giường đang treo một bộ quần áo cực kì chỉnh †ề, thậm chí còn chuẩn bị luôn đồ lót.
“Của tôi sao?”
Lâm Thúy Vân quay đầu lại nhìn về phía của Lục Mặc Thâm.
Chỉ nhìn thấy anh gật đầu: “Thử xem, sau khi thay đồ xong, trợ lý Liễu đang chờ ở dưới lầu, anh ta sẽ đưa em qua đó.”
Lâm Thúy Vân không nghĩ gì nhiều, cầm lấy quần áo nhanh chống đi thay.
Sau khi thay xong, lại phát hiện đồ lót lại mặc vừa khít: “Lục Mặc Thâm, anh làm sao biết được số đo của tôi?”
Lục Mặc Thâm giơ bàn tay to của mình lên, bắt một cái vào trong không trung: “Tay của anh là thước đo tốt nhất, đáp án này thế nào?”
Lâm Thúy Vân: “…
Đối với tên lưu manh này thì căn bản không nói được lời gì tốt đẹp.
Sau khi cô thay đồ rửa mặt xong, thì quay đầu lại đúng lúc thấy Lục Mặc Thâm bước xuống giường, ngồi bên cạnh bàn: “Lại đây ăn sáng đi”
Lâm Thúy Vân đi qua, bưng ly sữa bò lên uống vài hai ngụm, rồi cầm lấy một miếng sandwind, sau đó thì xoay người muốn chạy.
Chân còn chưa chạy được xa, thì đã bị Lục Mặc Thâm tóm gọn lấy cánh tay.
“Miệng”
Lâm Thúy Vân nhíu mày, một mặt nghi ngờ đưa tay lên chùi miệng, thì đã bị Lục Mặc Thâm giành trước một bước.
Chương 3406
Chỉ thấy anh ấy liếm nhẹ lên bên môi cô, lau sạch đi toàn bộ sữa bò còn dính trên đó: “Đi đi”
Lâm Thúy Vân đã bị động tác của anh làm cho mặt mũi đều đỏ bừng lên hết, cô cứ như: vậy mà đứng yên tại chỗ, ngơ ngác mà trừng mắt nhìn anh: “Ừ”
Sau đó liền xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Bởi vì để tránh việc đến muộn, cô chạy nhanh ra ngoài, đến khi chạy đến cửa bệnh viện, mới nhìn thấy trợ lý Liễu đứng bên cạnh xe bảo mẫu, đang chào hỏi với cô.
Trợ lý Liễu nhanh chóng mở cửa xe giúp Lâm Thúy Vân: “Cô Lâm, cô thấy chỗ nào không khỏe sao?”
“Không có: “Vậy thì tốt, tôi thấy mặt cô có hơi đỏ”
“Cái này, có thể là do ban nấy chạy quá nhanh, có chút thở không đều”
Sau khi ngồi lên xe, trái tim đang đập thổn thức của Lâm Thúy Vân mới dần dân được bình ổn trở lại.
Bên môi cô hình như vẫn còn vương vấn cảm xúc mềm mại nơi đầu lưỡi của Lục Mặc Thâm.
Lâm Thúy Vân ơi là Lâm Thúy Vân, mày đúng là vô dụng quá đi!
Lâm Thúy Vân che đi khuôn mặt vừa thẹn vừa tức giận của mình, bởi vì cô phát hiện bản thân đang ngày càng không đúng rồi.
Mỗi lần Lục Mặc Thâm chạm vào cô, thì không biết làm sao trái tim cô lại bắt đầu đập loạn nhịp, dường như không còn ở chỗ cũ nữa.
Lúc đầu quen nhau, Lục Mặc Thâm cũng từng mạnh mẽ mà hôn cô, cô cũng không có kích động như vậy, trái tim cô cũng không đập như vậy!
Há chẳng phải cô đã thật sự tiến sâu vào cái hố của Lục Mặc Thâm sao?
Cô không muốn! Gái tên lòng dạ đen tối đó, nếu như cô thật sự yêu anh ta, vậy chẳng phải đã định sẵn bị anh ta ăn hiếp cả đời saol Không được không được, Lâm Thúy Vân, cô nhất định phải vững lòng!
Nếu thật sự yêu anh ta rồi, cũng phải có lập trường kiên định!
Đầu tiên là bắt đầu từ việc việc vận động trên giường, lần sau cô nhất định phải chiếm được thế chủ động!
Cô nhất định phải đè anh ta ở trên, làm nhục anh ta, chà đạp anh ta, làm nhục đi nhuệ khí của anh ta!
Cứ quyết định vậy đi Lúc Lâm Thúy Vân bước vào lớp học, thì phát hiện Tô Lam cũng vừa mới từ trên xe của Quan Triều Viễn bước xuống.
Hôm nay cô ấy mặc một cái váy hoa rộng thùng thình, bên ngoài thì khoác một cái áo da bò.
Trên vai còn đeo một cái túi hai quai, nhìn thật sự rất gầy, gây đến mức hoàn toàn không giống với người phụ nữ đang mang thai.
“Tô Lam…”
Lâm Thúy Vân nhanh chóng chạy đến chào hỏi, quay đầu thì nhìn thấy Quan Triều Viễn đang ngồi ở vị trí lái xe, liền nhanh chóng cười hỏi: “Nam thần, chào buổi sáng!”
Quan Triều Viễn gật đầu xem như là câu trả lời.
Tô Lam nắm lấy cánh tay của Lâm.
Thúy Vân, nhìn về phía Quan Triều Viễn vẫy tay: “Tôi cùng với Thúy Vân vào trong đây, anh không cần đưa tôi vào trong”
Nói thật, cô thật sự không dám gọi Quan Triều Viễn đưa cô vào.
Chương 3407
Dù sao thì cái người này lớn lên sao lại quá gây chú ý đến vậy, cô không muốn mỗi khi anh xuất hiện thì lại thành mục tiêu của đám đông.
Quan Triều Viễn đặt tay trái lên thành cửa: “Em vào lớp trước đi, qua vài ngày nữa, tôi sẽ tới thay em làm thủ tục xin nghỉ”
“Không cần, kỳ thi bảo vệ cuối kỳ sắp bắt đầu rồi, em không thể xin nghỉ vào lúc này được.
Tô Lam không chút suy nghĩ thốt ra.
Ánh mắt Quan Triều Viễn hơi khó chịu, dù sao ở trong mắt anh thì thân thể Tô Lam mới là quan trọng nhất.
Kỳ thi bảo vệ cuối kỳ sẽ tốn rất nhiều sức lực, anh sợ ảnh hưởng đến thân thể Tô Lam.
Nhưng anh cũng biết Tô Lam cho đến bây giờ là một người rất bướng binh, vậy nên sáng hôm nay hai người còn vì chuyện xin nghỉ này mà cãi nhau mấy câu.
“Nam thần, thật ra tôi cảm thấy anh không cần thiết phải lo lắng như vậy đâu, Tô Lam vốn là học sinh giỏi, kỳ thi bảo vệ cuối kỳ chắc chản không làm khó được cậu ấy. Chưa kể qua một tháng nữa đã phải thi rồi, nếu bỏ lỡ sẽ lại phải đợi một năm nữa. Chỉ bằng cứ để cậu ấy kiên trì một tháng, cũng để cậu ấy yên ổn sinh đứa bé, anh nói có phải không?”
Lâm Thúy Vân rất hiểu Tô Lam, nên cô ấy đã đứng về phía cô không chút do dự.
Đôi mắt của Tô Lam lúc này cũng sáng lên “Ông xã ơi, em cam đoan với anh là sẽ không thức đêm, tuyệt đối sẽ không để cho bản thân mệt mỏi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng!”
Quan Triều Viễn nhìn cô.
Anh biết rất rõ tính cách của Tô Lam, sở dĩ lúc sáng đề nghị việc xin nghỉ chỉ là muốn dò xét ý kiến của cô.
Nhưng rất hiển nhiên, Tô Lam tỏ vẻ rất không đồng ý với quyết định này.
“Em lên lớp trước đi, lát nữa anh qua đón em: Sau khi Quan Triều Viễn nói hết lời này liền xoay người bỏ đi.
Nhìn chiếc Rolls-Royce màu đen kia đi xa dần, Tô Lam bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Lâm Thúy Vân vội vàng kéo cánh tay của cô: “Cục cưng nhỏ của mình ơi, cậu đừng ở đây than thở nữa, nam thần anh ấy cũng chỉ là đang quan tâm cậu thôi! Mình cảm thấy nếu cậu thật sự có thực lực kia thì chờ một chút cũng không sao mà.”
Tô Lam tức giận trợn mắt với cô ấy một cái: “Đồ ngốc nhà cậu sao lúc đó lại đột nhiên phản chiến thế?”
Lâm Thúy Vân ngượng ngùng thè lưỡi: “Mình nào có cách gì, đây gọi là cơ trí hơn người, chẳng qua tất cả quyết định của mình đều là cân nhắc dựa trên sức khỏe của cậu và đứa bé ở trong bụng mà thôi. Kỳ thi biện luận đúng là có chút phiền phức, cậu thật sự sẽ không mệt sao?”
Tô Lam lắc đầu: “Mình đã sớm chuẩn bị từ trước rồi, hơn nữa mình biết tình trạng thân thể của mình, sẽ không mệt đâu. Thật ra mình muốn nhanh chóng tốt nghiệp ở Lan Ly, sau khi sinh con xong sẽ ra ngoài làm việc.”
“Làm việc?”
Tô Lam do dự một hồi, lúc này mới thổ lộ tiếng lòng: “Thật ra từ lúc biết thân phận chân chính Quan Triều Viễn thì lòng mình vẫn luôn ẩn chứa cảm giác tự ti sâu sắc. Tuy rằng mình không biểu hiện ra ngoài nhưng điều này cũng không đại biểu là nó không tồn tại.”
Lâm Thúy Vân khoa trương kinh hô thành tiếng: “Làm sao được, cậu mà còn tự ti? Tô Lam, cậu phải biết rằng, cậu là cô gái xuất sắc nhất trong những người mà mình quen biết, nếu ngay cả cậu mà còn tự ti thì mình chẳng phải là không còn mặt mũi gặp người khác nữa à!”
Tô Lam bị cô nàng chọc cho bật cười, tức giận giơ tay nện vào cô ấy: “Mình nghiêm túc đó, ghét ghê!”