Mục Nhiễm Tranh mau chóng giải cứu chú chó con ra khỏi thùng rác.
“Moá! Đây là cái gì?” Lê Thấm Thấm đứng ở bậc thang thứ ba không dám bước xuống.
“Chó đó, cô chưa thấy chó Bull bao giờ à?”
“Anh mau đưa nó đi đi, tôi ghét thứ có lông!” Lê Thấm Thấm ngồi phịch xuống cầu thang, không dám đi xuống.
“Có gì đáng sợ đâu? Nó vui lắm! Cô ở nhà chú tôi mấy ngày mà không phát hiện nhà họ nuôi cả một phòng đầy chó sao?”
“Tôi chưa đến phòng đó ở nhà họ bao giờ! Anh mau mang nó đi đi!”
Lê Thấm Thấm nổi da gà.
“Không sao đâu, cô lại đây sờ nó đi, nó rất nghe lời.”
Mục Nhiễm Tranh bế chó con tới trước mặt Lê Thấm Thấm.
“Đừng đừng đừng, anh đừng lại đây!”
Nhưng Mục Nhiễm Tranh vẫn bế chó con tới trước mặt Lê Thấm Thấm, cô sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
“Chạm vào nó thích lắm!”
Mục Nhiễm Tranh đưa con chó tới trước mặt Lê Thấm Thấm rồi kéo tay cô lại.
“Đừng mà, đừng mà!” Lê Thấm Thấm kháng cự từ tận đáy lòng.
Chú chó nhỏ đột nhiên lè lưỡi liếm tay Lê Thấm Thấm, cô sợ hãi giật nảy mình.
“Cô xem, không sao đúng không? Nó rất thích cô!”
“Thật ấm.” Lê Thấm Thấm hơi kinh ngạc.
“Chó là người bạn trung thành nhất của loài người, chúng sẽ không làm hại cô.”
Một lúc sau Lê Thấm Thấm đã có thể ôm chó con trong lòng, cô không còn quá sợ nữa.
“Mẹ tôi sợ chó, cũng dị ứng với lông chó, còn từng bị chó cắn nên bà không bao giờ cho tôi chạm vào chúng, từ nhỏ tôi đã luôn sợ những thứ có lông. Hế, chân này của nó bị sao thế?”
“Lúc mới sinh không chú ý nên nó bị đè vào rồi thọt.”
“Thật đáng thương.”
“Cô đặt tên cho nó đi, nó vẫn chưa có tên.”
Lê Thấm Thấm nhìn chiếc chân bị tật đó: “Chúng ta gọi nó là Táo đi.”
“Táo? Cô thích ăn táo à?”
“Cái gì chứ? Không phải có câu ‘Thượng đế thích ai thì sẽ cắn người đó thêm một cái’ sao? Tôi quên mất câu đó thế nào rồi, tóm lại là quả táo bị cắn một miếng đó.”
Mục Nhiễm Tranh xoa đầu chó con: “Táo à, sau này mày có tên rồi.”
Táo ổn định cuộc sống ở nhà Mục Nhiễm Tranh.
Đồng thời, Mục Nhiễm Tranh và Phương Đoá cũng bắt đầu chuẩn bị đính hôn. Vì Mục Nhiễm Tranh là người của công chúng, mà anh cũng không định công bố tin mình kết hôn sớm như vậy, dù sao anh cũng là thần tượng của bao cô gái, nếu công bố tin này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.
Mà Phương Đoá cũng rất tán thành quyết định của Mục Nhiễm Tranh, điều này khiến nhà họ Mục một lần nữa cảm thấy Phương Đoá thực sự là một cô gái tốt và biết điều.
Mặc dù lễ đính hôn không tổ chức hoành tráng, nhưng người nhà họ Mục cảm thấy cũng không thể để Phương Đoá chịu thiệt thòi nên vẫn chuẩn bị đàng hoàng.