“Vậy cứ từ từ mà nghĩ, thật sự nghĩ rõ rồi thì đi đối mặt với tất cả những chuyện này. Bây giờ tôi chỉ sợ bản thân anh cũng không rõ rồi lại từng bước đi sai đường.”
Tô Lam vừa dứt lời thì cửa phòng bị đá ra.
Tiếng động rất lớn khiến hai người giật mình, cả hai nhìn ra cửa, Quan Triều Viễn mặt mày xám xịt đứng đó.
“Anh biết ngay em giấu nó ở đây mà! Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cảm thấy giấu ngay dưới mí mắt anh thì anh sẽ tìm không ra có phải không?” Quan Triều Viễn tức giận quát.
Tô Lam lập tức chắn trước mặt Mục Nhiễm Tranh: “Có gì từ từ nói, đừng động tay động chân!”
“Em tránh ra cho anh, bây giờ em còn bảo vệ nó, cảm thấy anh không dám xử em đúng không?” Thái độ của Quan Triều Viễn rất không tốt.
Mục Nhiễm Tranh không hi vọng vì mình mà hai vợ chồng này cãi nhau.
“Tô Lam, cô tránh ra đi, không sao đâu.”
Nghe Mục Nhiễm Tranh nói vậy, Quan Triều Viễn lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng.
“Giỏi rồi, không sợ đúng không?”
Quan Triều Viễn đẩy nhẹ Tô Lam ra, đi tới trước mặt Mục Nhiễm Tranh.
Cái gì nên đến thì sẽ đến, Mục Nhiễm Tranh biết lần này Quan Triều Viễn ra tay thì chắc chắn sẽ không nhẹ, đã rất lâu rồi anh không bị chú của mình đánh.
Mục Nhiễm Tranh im lặng chờ đợi mọi thứ đến.
Quan Triều Viễn giơ tay lên đánh vào đầu Mục Nhiễm Tranh.
“Trốn ở đây thì không phải đàn ông, là đàn ông thì phải tự mình đối mặt! Đi theo chú!”
Không ra tay?
Ngay cả Tô Lam cũng cảm thấy bất ngờ.
Lúc Mục Nhiễm Tranh theo Quan Triều Viễn, hai người lên xe, chắc Quan Triều Viễn sẽ đưa Mục Nhiễm Tranh về nhà nhỉ?
Ngồi trong xe, hai chú cháu cũng không nói gì.
Nhưng không ngờ Quan Triều Viễn lại không đưa Mục Nhiễm Tranh về nhà họ Mục mà là đến nhà họ Phương.
Mục Nhiễm Tranh kinh ngạc nhìn Quan Triều Viễn, anh không hiểu ý Quan Triều Viễn cho lắm.
“Họa cháu gây ra thì cháu tự mà giải quyết, thế mới giống đàn ông.” Quan Triều Viễn xuống xe, Mục Nhiễm Tranh cũng xuống theo.
Trong phòng khách, Phương Lâm – chủ tịch tập đoàn Nam Ngung đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, không tức giận mà vẫn uy nghiêm.
Chu Húc Nhiễm, vợ Phương Lâm ngồi bên cạnh, sắc mặt cũng rất khó coi.
Họ từng gặp nhau nhiều lần, trước đó cũng rất hài lòng với Mục Nhiễm Tranh, nhưng Mục Nhiễm Tranh lại bỏ chạy ngay tại lễ đính hôn khiến nhà họ Phương mất hết cả thể diện.
“Sếp Phương, tôi đưa đứa cháu không hiểu chuyện của tôi đến để nhận tội xin lỗi ông, muốn đánh muốn mắng hay muốn phạt thì đều tùy ông. Ông yên tâm, nhà họ Mục và tôi sẽ không oán thán nửa lời, dù sao thì chuyện này là lỗi của chúng tôi.”
Chương 1741
Mặc dù lời nói của Quan Triều Viễn đã hạ thấp vị trí của mình, nhưng giọng điệu của anh lại rất cứng cỏi.
“Tuy rằng đứa cháu này của tôi là con trưởng, là cháu đích tôn của nhà họ Mục, nhưng nó bước chân vào showbiz từ nhỏ, chưa từng tham gia các lễ nghi phức tạp trong nhà, là chúng tôi đã dạy bảo nó không tốt.”
“Sếp Quan, anh nói vậy thì khách sáo quá. Mặc dù chuyện này Nhiễm Tranh làm không thỏa đáng, nhưng nói cho cùng thì cậu ấy vẫn còn trẻ, thanh niên biết sai chịu sửa là chuyện tốt.”
Tập đoàn Nam Ngung vẫn phải dựa tập đoàn Dark Reign, Quan Triều Viễn đích thân đến đây, tất nhiên ông ta không dám oán trách gì.
“Bác trai, bác gái, là lỗi của cháu, quả thực hôm qua là cháu bốc đồng. Cháu cảm thấy có thể cháu với Phương Đóa phát triển nhanh quá, khiến cháu nhất thời không chấp nhận được. Cho nên chuyện đính hôn để sau này rồi tính tiếp.” Mục Nhiễm Tranh tỏ ra rất thành ý.
Phương Lâm nghe thế thì cảm thấy hai người vẫn có hi vọng nên cũng không so đo nữa.
“Cậu với Phương Đóa cứ tìm hiểu nhau trước đi, chuyện đính hôn để sau rồi nói.”
Đang nói thì Phương Đóa từ trên lầu đi xuống: “Nhiễm Tranh, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Mục Nhiễm Tranh theo Phương Đóa đến phòng ngủ của cô ta.
Trông vẻ mặt Phương Đóa như không bị ảnh hưởng gì lớn, chẳng khác gì với vẻ mặt của cô ta trước đây.
Mục Nhiễm Tranh cũng không hề bất ngờ với điều này.
“Anh có thể nói với tôi, rốt cuộc anh đang nghĩ thế nào không?” Thậm chí Phương Đóa còn cười.
“Cô sẽ buồn sao?” Lúc Mục Nhiễm Tranh thấy Phương Đóa thì đã xác định là mình phải nói gì rồi.
“Buồn? Tôi không phải là một cô bé nữa, tôi là người phụ nữ có tình cảm và suy nghĩ chín chắn, xảy ra chuyện thế này, tôi sẽ suy nghĩ nguyên nhân do đâu , buồn có ý nghĩa sao?”
Phương Đóa vẫn bình tĩnh như thường.
Mục Nhiễm Tranh bỗng nở nụ cười: “Tôi đoán được cô sẽ nói vậy mà, nếu đổi lại là cô trốn khỏi lễ đính hôn thì tôi nghĩ tôi sẽ rất buồn.”
“Anh luôn làm việc không có ý nghĩa như vậy, anh nên trưởng thành lên.”
“Theo như lời cô nói, hỉ nộ ái ố của con người đều không có ý nghĩa, nhưng dường như nó cũng không liên quan gì nhiều đến trưởng thành hay không trưởng thành. Tôi biết cô là người rất lý trí, tôi cũng không muốn nói gì nhiều, tôi chỉ muốn nói tôi rất quan tâm đến cảm xúc của cô.”
Phương Đóa không biết nên phản bác lại lời của Mục Nhiễm Tranh thế nào, hình như những gì nên nói cô ta đã nói hết rồi.
“Cô nói hôn nhân không cần tình yêu, nhưng tôi cảm thấy hôn nhân mà không có tình yêu thì giống như một ly nước lọc vậy. Tôi biết chắc chắn cô sẽ nói nước lọc mới là nước tốt nhất cho sức khỏe, nhưng chúng ta không thể nào cả đời chỉ uống nước lọc được, cũng phải uống cà phê, uống trà và các loại đồ uống khác nữa chứ, đây mới là cuộc sống mà tôi muốn.”
Mục Nhiễm Tranh chưa từng nói nhiều với Phương Đóa như vậy.
“Cô cảm thấy tình dục là công cụ để sinh đẻ, là công cụ để đàn ông và phụ nữ lấy lòng nhau. Nhưng tôi cảm thấy tình dục rất thiêng liêng, nó là cách để đàn ông và phụ nữ bày tỏ tình yêu. Phương Đóa, giữa chúng ta có rất nhiều ý kiến bất đồng nhau, tôi cảm thấy chúng ta cần bình tĩnh lại để suy nghĩ kỹ càng vấn đề này.”
Phương Đóa nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ hơi không phục: “Là vì Lê Thấm Thấm sao?”
Trước đây cô ta cực kỳ không muốn nhắc đến cái tên ngày.
“Cho nên cô ghen với Thấm Thấm sao?”
Chương 1742
Phương Đóa cười khẩy: “Tôi sẽ không ghen với một cô nhóc.”
Mục Nhiễm Tranh bất lực lắc đầu: “Vậy tôi nói xong rồi, chúng ta đều nên bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng. Tôi cũng xin lỗi cô vì hành động của tôi hôm qua, nhưng tôi không hối hận.”
Mục Nhiễm Tranh thấy Phương Đóa không có phản ứng gì thì một mình ra khỏi phòng ngủ.
Quan Triều Viễn và Phương Lâm vẫn đang ở phòng khách.
“Nói xong rồi à?”
“Nói xong rồi.”
Quan Triều Viễn đứng dậy: “Sếp Phương, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt.”
“Hai người đi đường cẩn thận.” Trên mặt Phương Lâm mang theo nụ cười vui vẻ.
Mục Nhiễm Tranh và Quan Triều Viễn cũng ra ngoài rồi lên xe.
“Thằng nhóc này, vì cháu mà chú để nhà họ Phương chiếm được hời to rồi.”
Mục Nhiễm Tranh nhìn Quan Triều Viễn với vẻ không tưởng tượng nổi.
Lúc Mục Nhiễm Tranh ở trên tầng nói chuyện với Phương Đóa, Quan Triều Viễn đã đạt được thỏa thuận thương mại với Phương Lâm. Quan Triều Viễn nhượng bộ một bước lớn nhất, cho dù tương lai hai người không ở bên nhau thì có lẽ nhà họ Phương cũng sẽ không nói gì.
“Cháu không cần phải suy nghĩ gì khác nữa, cho dù cuối cùng cháu quyết định không ở bên Phương Đóa thì nhà họ cũng chẳng dám nói chữ ‘không’.”
Mục Nhiễm Tranh lại sửng sốt, chú anh chưa từng tôn trọng quyết định của anh như bây giờ, còn biết nghĩ cho anh như vậy.
“Hôn nhân là chuyện cả đời, Lam Lam nói đúng, người khác cảm thấy tốt chưa hẳn đã là tốt, quan trọng nhất là bản thân cháu cảm thấy tốt. Cháu tự suy nghĩ kỹ đi, bên nhà cháu chú sẽ giải quyết giúp cháu.”
Nói xong, Quan Triều Viễn khởi động xe, lái về hoa viên Crystal.
Mục Nhiễm Tranh về đến hoa viên Crystal mới nhớ ra Táo vẫn đang ở nhà, anh lại vội về nhà đón Táo đến.
Mục Nhiễm Tranh tạm thời sống ở hoa viên Crystal, bên phía người nhà họ Mục sẽ không tha cho anh, Quan Triều Viễn vẫn đang thương lượng, anh ở đây khá an toàn.
Ba ngày sau, Mục Nhiễm Tranh đang nằm trên giường chơi điện thoại, màn hình điện thoại dừng ở tin nhắn Lê Thấm Thấm gửi cho anh.
Thậm chí anh còn tưởng tượng được Lê Thấm Thấm hả hê cỡ nào.
Mục Nhiễm Tranh ngồi bật dậy, đến phòng của lũ chó.
Bốn chú chó con lại quấn lấy nhau, bọn chúng bắt đầu ầm ĩ không ngừng và cắn nhau.
Nhưng có vẻ Táo hơi cô đơn trốn ở trong góc.
Nó không còn nhảy nhót như trước nữa mà có vẻ hơi buồn rầu.
Mục Nhiễm Tranh đi tới bế Táo lên: “Táo, có phải con cũng nhớ cô ấy không? Bố đưa con đi tìm cô ấy nhé?”
Lúc này, Lê Thấm Thấm đã có thể ngồi lên ghế một cách nhẹ nhàng, vết thương ở mông đã đỡ hơn đôi chút, nhưng lần này Lê Hán Giang rất tức giận, sẽ không dễ dàng tha cho cô .
Lê Hán Giang vẫn quyết định cho Lê Thấm Thấm đi nước ngoài, nhưng thành tích học tập của Lê Thấm Thấm quá kém, thế nên Lê Hán Giang mời rất nhiều giáo viên đến dạy bù cho Lê Thấm Thấm.
Chương 1743
Lê Thấm Thấm đang ở trong phòng sách làm bài tập, cô cau mày lại, vô cùng ủ rũ.
“Thấm Thấm, con mau ra xem ai đến thăm con này!” Giọng Lê Hán Giang truyền tới.
Lê Thấm Thấm ngẩng đầu thì thấy Mục Nhiễm Tranh ở phía sau Lê Hán Giang.
“Anh đến làm gì? Anh là đồ phản bội, anh bán đứng tôi mà còn dám đến nhà tôi?” Lê Thấm Thấm mắng ầm ĩ.
“Con bé này nói gì thế hả? Nếu lúc đó không có cậu Mục thì con đã ra đường ăn xin lâu rồi!” Lê Hán Giang vội mắng, “Cậu Mục, tính tình Thấm Thấm như vậy, cậu đừng chấp con bé.”
“Cô ấy ở nhà cháu vài ngày, bọn cháu rất thân, cháu biết cô ấy đùa với cháu thôi. Bác trai, có thể để bọn cháu nói chuyện riêng được không?”
“Tất nhiên là được chứ, cậu khuyên con bé giúp tôi, là tôi không quản lý được nó, con bé cũng ít bạn, chắc là hợp tính với cậu. Vậy hai người nói chuyện đi, tôi bảo giúp việc chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ.” Lê Hán Giang nói xong thì ra khỏi phòng sách.
Lê Thấm Thấm trừng mắt với Mục Nhiễm Tranh rồi tiếp tục cúi đầu làm bài tập của mình.
Mục Nhiễm Tranh xách theo một cái túi lớn màu đen, anh đi đến trước bàn, nhìn bài tập tiếng anh dưới tay Lê Thấm Thấm.
“Ba chữ mà có thể sai hai chữ, tôi cũng nể cô thật!”
Lê Thấm Thấm vội lấy tay che vở bài tập của mình lại: “Cần anh lo chắc! Ở đâu tới thì về đó đi, đừng tưởng anh giúp bố tôi rồi có thể muốn làm gì thì làm!”
“Vậy tôi đi thật đấy, tôi đi rồi thì cô đừng hối hận.” Mục Nhiễm Tranh híp mắt cười xấu xa.
“Đi đi, đi đi, tôi chẳng thèm hối hận đâu!” Lê Thấm Thấm nói một đằng nghĩ một nẻo quay đầu sang một bên.
Mục Nhiễm Tranh xoay người đi rồi lặng lẽ kéo mở khóa chiếc túi màu đen của mình.
Táo nhảy ra khỏi túi, tung tăng tung tẩy chạy về phía Lê Thấm Thấm.
“Táo!” Lê Thấm Thấm lập tức bế Táo lên.
“Táo, người ta không chào đón chúng ta, mau đi thôi.”
Lê Thấm Thấm ôm lấy Táo như đang che chở cho con.
“Muốn đi thì anh đi đi, Táo ở lại.”
“Vậy không được, Táo là chó của tôi, tôi là chủ của nó, tôi đi thì nó cũng phải đi theo tôi.” Mục Nhiễm Tranh nhướng mày như đang khiêu khích.
“Được rồi được rồi, anh cũng ở lại đi!” Lê Thấm Thấm bế Táo ngồi xuống ghế, “Úi…” Cô lại lập tức đứng lên như lò xo.
“Sao thế?” Mục Nhiễm Tranh lo lắng.
“Không… không sao.” Mặt Lê Thấm Thấm đỏ ửng, cô cũng không thể nói với Mục Nhiễm Tranh là cô bị bố đánh vào mông được đúng không.
“Cô không cần nói tôi cũng biết là cô bị bố cô đánh vào mông chứ gì.”
“Anh còn nói à, chẳng phải đều là nhờ anh ban tặng sao!” Lê Thấm Thấm hung hăng trừng Mục Nhiễm Tranh.
Lê Thấm Thấm nói xong thì ôm Táo, cẩn thận ngồi xuống ghế, ngồi như vậy sẽ không đau lắm, chỉ sợ dùng lực mạnh.
Mục Nhiễm Tranh kéo ghế đến ngồi bên cạnh Lê Thấm Thấm.
“Vẫn đang giận tôi à?”
Lê Thấm Thấm bĩu môi không nói.
Chương 1744
“Tôi vô tình nói chuyện cô ở nhà tôi với Tô Lam, cuối cùng Tô Lam bất cẩn lỡ miệng nói ra nên chú tôi biết, chú tôi lấy danh nghĩa của tôi để nói với bố cô.”
Lúc này Lê Thấm Thấm mới nhìn thẳng Mục Nhiễm Tranh: “Cho nên không phải anh cố ý.”
“Tất nhiên rồi, nếu tôi cố ý thì tôi để cô ở nhà tôi nhiều ngày như vậy sao, tôi đã gọi cho bố cô từ sớm rồi ấy chứ!”
“Được rồi, tôi tin anh lần này!” Lê Thấm Thấm lập tức như hồi máu sống lại, cuối cùng cũng tìm cho mình một bậc thang để bước xuống: “Này, nghe nói anh đính hôn không thành, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Sao cô nhiều chuyện vậy? Sắp xem là trò giải trí rồi đấy.” Mục Nhiễm Tranh chọc vào đầu Lê Thấm Thấm.
“Chẳng phải anh với Phương Đóa rất tốt à, Phương Đóa hoàn hảo như vậy, sao anh nỡ chứ!”
Mục Nhiễm Tranh bỗng biến sắc: “Đừng nhắc đến cô ta được không? Khó khăn lắm tôi mới tìm được một nơi có thể không nhắc đến cô ta.”
Mấy hôm nay Mục Nhiễm Tranh sắp phiền muốn điên rồi.
Lê Thấm Thấm thấy sắc mặt Mục Nhiễm Tranh không tốt lắm thì cũng không gặng hỏi nữa.
“Phải rồi, còn thứ này nữa.” Mục Nhiễm Tranh lấy bức tranh trước đó Lê Thấm Thấm vẽ ra, “Cô vẽ tiếp đi, tôi thấy rất đẹp.”
Lê Thấm Thấm nhìn tranh của mình, bĩu môi, có hơi không vui: “Bố tôi sắp đưa tôi ra nước ngoài rồi, mời cho tôi tận mấy giáo viên, người sau giỏi hơn người trước. Bố tôi còn nói với người ta, chỉ cần tôi không nghe lời thì tùy họ phạt tôi, anh xem tay tôi này.”
Lê Thấm Thấm giơ tay ra, lòng bàn tay sưng đỏ: “Tôi bị giáo viên tiếng Anh đánh, ra tay mạnh lắm! Bố tôi còn khen anh ta, không ngờ còn tăng lương cho anh ta nữa!”
Mục Nhiễm Tranh cầm lấy tay Lê Thấm Thấm, bàn tay nhỏ đỏ ửng trông rất đáng thương, anh cúi đầu thổi.
Mặt Lê Thấm Thấm lập tức đỏ bừng.
“Ai bảo trước đây cô không nghe lời, đây là nghiệp trước đây cô tạo đấy.”
Lê Thấm Thấm bĩu môi, tự biết mình đuối lý.
“Nhưng tôi thật sự không muốn ra nước ngoài, bây giờ tôi nói gì bố tôi cũng không tin, tôi nên làm thế nào bây giờ?”
Mục Nhiễm Tranh suy nghĩ kỹ càng, chỉ vào bức tranh của Lê Thấm Thấm.
“Sở dĩ bố cô muốn đưa cô ra nước ngoài chẳng qua là cảm thấy cô ở trong nước không có gì để làm, nếu cô có thể lựa chọn con đường của mình rồi thành công thì sao?”
Lê Thấm Thấm nhìn hướng ngón tay của Mục Nhiễm Tranh: “Ý anh là vẽ à?”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy cô vẽ rất đẹp, cô tiếp tục vẽ, tôi sẽ giúp cô đóng lại thành tập, giúp cô xuất bản. Có lẽ cô nổi tiếng, trở thành họa sĩ rồi, ít nhiều thì bố cô cũng sẽ cảm thấy tự hào về cô, có thể đến lúc đó cô nói ông ấy sẽ lắng nghe.”
Lê Thấm Thấm lập tức búng tay: “Ừ nhỉ, sao tôi không nghĩ ra chứ! Mục Nhiễm Tranh, anh đúng là cứu tinh của tôi, nếu tôi thành công, nhất định tôi sẽ không quên ân tình của anh!”
Chương 1745
Mục Nhiễm Tranh lại để Lê Thấm Thấm chơi với Táo một lúc rồi mới đưa Táo rời đi.
Sau khi về đến hoa viên Crystal, có vẻ tâm trạng của Mục Nhiễm Tranh rất tốt, anh bắt đầu giúp Lê Thấm Thấm liên hệ với công ty xuất bản.
“Alo, chào sếp Trương, tôi là Mục Nhiễm Tranh, còn nhớ tôi không? Lần trước anh giúp tôi xuất bản sách ảnh của tôi đấy. Là thế này, tôi có một người bạn, cô ấy vẽ truyện tranh, là kiểu truyện tranh xoa dịu tâm hồn, vẽ rất đẹp, anh xem thử có thể giúp cô ấy xuất bản được không?”
“Tiểu Chu, có phải đợt trước cậu quen với một người ở nhà xuất bản không? Cậu có thể hỏi giúp tôi không, tôi có một người bạn muốn xuất bản tập truyện tranh.”
“Anh Lương, em nhớ anh nói bây giờ anh đang làm việc ở nhà xuất bản, anh xem thử có thể giúp em xuất bản tập truyện tranh của bạn em được không?
…
Mục Nhiễm Tranh không ngờ chuyện lại phát triển không suôn sẻ đến vậy.
Dường như Lê Thấm Thấm có động lực nên ngày nào học xong cũng vẽ tranh, vẽ xong thì chụp ảnh gửi cho Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh xem mấy bức ảnh đó mà trong lòng cảm thấy không vui, bởi vì anh vẫn chưa tìm được nhà xuất bản đồng ý xuất bản tập truyện tranh của Lê Thấm Thấm.
Lúc đầu anh còn tưởng lấy danh nghĩa của mình đi tìm mấy nhà xuất bản đó giúp thì chắc sẽ rất dễ dàng, không ngờ những người này nói, nếu anh muốn tự muốn xuất bản thì họ không thành vấn đề, nhưng nếu là người khác thì thôi.
Cuối cùng hôm nay anh cũng nhận được điện thoại của một nhà xuất bản, hẹn gặp ở quán cà phê.
Mục Nhiễm Tranh còn tiện thể chạy đến nhà họ Lê cầm theo vài bức tranh Lê Thấm Thấm vẽ.
Người phụ trách của nhà xuất bản này là do một người bạn giới thiệu cho Mục Nhiễm Tranh.
Đến phòng VIP của quán cà phê, đối phương là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc vest mang giày da, trông rất văn vẻ lịch sự.
“Xin chào cậu Mục, tôi là Thành Du, là người phụ trách của nhà xuất bản Xuân Hoa.” Đối phương lịch sự đưa tay ra.
Mục Nhiễm Tranh bắt tay với anh ta.
Thành Du lập tức kích động: “Không ngờ tôi lại được bắt tay với Ảnh đế tiếng tăm lừng lẫy, chắc là ba ngày ba đêm sẽ không rửa tay mất.”
“Anh Thành cứ đùa, chúng ta đã liên lạc qua điện thoại rồi nên cũng không cần phải vòng vo nữa nhỉ, tranh của bạn tôi vẽ thật sự rất đẹp.”
Mục Nhiễm Tranh lấy tranh của Lê Thấm Thấm ra rồi đưa cho Thành Du.
Thành Du hơi xấu hổ nhưng vẫn lịch sự nhận lấy mấy bức tranh, nhìn vội vài cái.
“Cậu Mục, không biết cậu có hứng thú xuất bản một cuốn sách dựa trên kinh nghiệm sự nghiệp diễn xuất của cậu không?”
Sắc mặt Mục Nhiễm Tranh bỗng sầm xuống, mấy lời này anh đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi.
Mỗi lần đối phương nghe nói là anh thì đều sẽ đưa ra đề nghị như vậy, bây giờ có rất nhiều nghệ sĩ xuất bản sách, với hiệu ứng của fan thì những cuốn sách này bán rất chạy.
“Xin lỗi, tôi đang giúp bạn của tôi thôi, còn bản thân tôi không muốn xuất bản sách.” Mục Nhiễm Tranh từ chối một cách rất kiên quyết, “Nếu anh có hứng thú với tranh của bạn tôi thì chúng ta có thể bàn tiếp, nếu không thì xin thứ lỗi cho tôi không tiếp.”
“Cậu Mục, tôi nghe nói cậu đã tìm mười mấy nhà xuất bản rồi, tôi rất tò mò người bạn này có quan hệ gì với cậu vậy?”