Tô Nhược Vân không có lựa chọn nào khác ngoài việc thể hiện các động tác mình đã chuẩn bị khi quay phim.
Không có động tác nào khó đến kinh ngạc, cô ta cũng muốn làm động tác lộn nhào nhưng suýt thì ngã!
Đây là điều mà Tô Lam đã dự đoán trước.
Kỹ năng cơ bản của Tô Nhược Vân vốn không tốt lắm. Nhảy cổ động cũng phụ thuộc vào thiên phú, mà Tô Nhược Vân lại rất được trời cao ưu ái, tiếc là vì quá có thiên phú, nhiều động tác cô ta chỉ cần học một lần là biết, cũng chẳng luyện tập nhiều.
Những kỹ năng cơ bản phải được thực hành vững và luyện tập nhiều lần.
Vậy nên trước đây rõ ràng hai người cùng trong một đội, nhưng Tô Nhược Vân chưa bao giờ có thể đánh bại được Tô Lam để trở thành trụ cột của cả đội.
Ngoài ra, sau khi rời khỏi đội cổ động, cô ta lại càng buông thả nên đương nhiên không thể nhảy tốt được.
“Rất lâu rồi tôi không luyện nên gần như đã quên hết.”
Nhảy xong Tô Nhược Vân ngượng ngùng lên tiếng.
Người dẫn chương trình cũng không ngờ Tô Nhược Vân lại thể hiện tệ đến thế.
“Chắc Nhược Vân của chúng ta không nhảy lâu lắm rồi phải không? Tô Lam vừa nhảy xong nên cũng đã làm nóng người, vậy nên tạm thời hoà nhau nhé”
Đúng lúc này đạo diễn thông báo đã hết giờ, bắt đầu đếm ngược thời gian bước sang năm mới.
Lúc này chủ đề mới được bỏ qua.
Thời gian đếm ngược kết thúc, năm mới sắp đến, bữa tiệc cũng hạ màn.
Nếu tìm ra một người chiến thắng thực sự trong bữa tiệc này thì người ấy chắc chắn là Tô Lam.
Tất cả mọi người đều lui về hậu trường.
Nhiều người đã rời đi sau khi biểu diễn Xong tiết mục của mình, vậy nên phía sau khán đài lúc này cũng không có nhiều ngôi sao.
Vừa trở lại hậu trường, Tô Nhược Vân đã nổi giận đùng đùng lao tới trước mặt Tô Lam.
“Tô Lam, cô cố tình gây sự để tôi mất mặt trước công chúng đúng không?”
Tô Nhược Vân vô cùng tức giận, lần trước trong buổi tổng duyệt vì chuyện trang điểm mà cô ta đã bị xấu mặt một lần.
“Cô cũng biết mình bị mất mặt trước công chúng à? Tôi còn tưởng cô không biết chứ!” Mục Nhiễm Tranh ở bên cạnh nói.
Tô Nhược Vân lườm Mục Nhiễm Tranh.
“Mục Nhiễm Tranh, anh giúp Tô Lam như vậy không phải là hai người có gì đó đấy. chứ? Chẳng trách bây giờ Tô Lam lại nổi tiếng nhanh như vậy, thì ra là có anh giúp đỡ!”
Tô Lam bình tĩnh nhìn Tô Nhược Vân.
“Cô nói là tôi muốn làm cô mất mặt trước công chúng? Vậy ai đẩy tôi đến trước dàn trống? Chỉ có được phép ra tay, lẽ nào không cho phép người khác đánh trả?”
“Cô.”
Tô Nhược Vân trợn tròn mắt, tức giận không nói nên lời.
“Muốn trách thì chỉ trách cô học không tốt, lấy đá tự đập chân mình, nếu cô không chơi Tô Lam của chúng tôi thì tôi cũng không đáp tra.”
Mục Nhiễm Tranh chép miệng.