Tô Lam vẫn luôn nghĩ răng: “Nếu cô và Quan Triều Viễn thực sự yêu nhau, ở bên nhau. Rồi một hôm cha ruột của hai đứa trẻ xuất hiện và muốn mang con đi theo anh ta, cô sẽ phải làm gì tiếp theo?”
vietwriter.vn
*Tớ hiểu!” Lâm Thúy Vân gật gù rồi cô ấy tiếp tục nói: “Nếu như vì mấy món đồ xa xỉ thì đã sớm đến với Nhan Thế Khải từ lâu “Thế còn hiện tại? Phải làm như thế nào?”
Lâm Thúy Vân cân nhắc một hồi liên nói: “Không thì như thế này đi. Cậu nghĩ cách đi nhận lỗi với nam thần, khi ấy nhớ phải pha trò như một đứa con nít ấy. Nếu như cách đó không được thì dùng chính tấm thân của cậu đi lấy lòng anh ấy đi, kiểu gì cũng thành công”
“Tớ nói nghiêm túc á. Dạo gần đây mình đọc qua mấy cuốn ngôn tình trong đó đều viết mỗi khi nhân vật nam và nhân vật nữ giận nhau, chỉ cần một người gợi ý tới chuyện ấy mọi thứ sẽ được giải quyết ổn thỏa. Bài này tuy cũ mà mị Tô Lam trừng mắt phân vân: “Liệu làm như vậy có ổn không?”
Lâm Thúy Vân giơ tay vỗ vào vai của Tô Lam nói: “Cậu yên tâm đi!” Nam thần vì cứu mạng cậu đến cả tính mạng của mình còn không màng tới. Lần này cậu cho anh ấy một cơ hội, cho anh ấy một trận lên bờ xuống ruộng cho biết mặt. Lại còn quỳ gối cầu hôn cậu nữa! Bảo đảm chuyện này xuôi chèo mát mái luôn”
vietwriter.vn
Không hiểu sao nghe được lời nói của Lâm Thúy Vân xong, Tô Lam không thấy đáng tin chút nào.
Lâm Thúy Vân thở dài một hơi. Cô ấy nói với Tô Lam một câu đầy ẩn ý: “Không phải mình nói cậu… cái đồ ngây thơ ạ! Đã hai ngày không nói năng, liên lạc gì với nam thần, rõ ràng là cậu làm tổn thương lòng tự tôn của người ta rồi. Tớ nói với cậu như thế này! Ở cái thành phố Ninh Giang này có không biết bao nhiêu cô nàng đang chực chờ cơ hội để anh ấy dính bẫy thôi đó! Giờ cậu có thể tóm được anh ấy rồi. Bằng không, nếu có một ngày người ta dắt đi mất thì không biết than trời ở đâu cho được…”
Tô Lam đột nhiên nhớ lại câu chuyện của nửa tháng trước: Cô gái trẻ gửi tới biệt thự trên núi Ngự Cảnh một bộ âu phục nói là đồ cần trả lại cho Quan Triều Viễn. Người con gái ấy lẽ nào cũng chỉ là một nhụy hoa trong số hàng ngàn nhụy hoa mà chàng lữ khách tài tử hào hoa ấy từng ghé thăm.
“Thúy Vân! Tớ vừa nhớ ra một chuyện. Tớ phải đi trước đây!”
Tô Lam vội vàng cầm theo điện thoại, thu dọn đồ đạc.
Lâm Thúy Vân quan sát hành động của Tô Lam đoán rằng giờ đây cô đang rất sốt ruột.
Thúy Vân gật đầu cười tít mắt: “Tô Lam! Cậu đi hành động ngay lập tức đi. Chuyện làm hoà giữa hai vợ chồng không thể hoãn lại được nữa rồi. Trước sáu giờ tối nay sẽ lo liệu ổn thỏa đưa cậu về tới nhà”
Tô Lam vừa bước ra khỏi quán cà phê, lập tức bắt taxi đi đến cao ốc của tập đoàn Quan Thiên.
Cô nhớ không nhầm thì đây chính là nơi làm việc của Quan Triều Viễn Lòng cô lúc này chút hồi hộp.
Cô do dự, chần chừ hết lần này tới lần khác cô mới quyết định nhấc máy lên và gọi tới số của Quan Triều Viễn Sau khi chuông reo được 3 tiếng thì liền có người nhấc máy: “Alo! Tôi là Quan…”
“Vâng…”
Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau kể từ lần Tô Lam quay mặt bỏ chạy.
Dạo gần đây, Quan Triều Viễn mỗi ngày về nhà một muộn hơn. Mỗi lần anh về nhà, Tô Lam đều giả vờ như cô đang ngủ say.
Đợi đến buổi sáng của ngày hôm sau, lúc.
Tô Lam tỉnh mở mắt, thì Quan Triều Viễn đã rời đi từ trước rồi Khoảng thời gian ấy, mỗi khi Tô Lam nghe được những âm thanh thân thuộc đã gắn bó với mình từ lâu cất lên từ khoảng không nào đấy, cô mặc cho khóe mắt cay cay rồi tuôn ra những dòng lệ tủi hờn đã chất chứa bấy lâu nay…
“Tối nay… tối nay anh có bận không?”
Sau một hồi im lặng, bên kia vọng lại giọng nói trâm ấm của Quan Triều Viễn: “Tối nay anh có cuộc họp quan trọng, có chuyện gì à?”
©ó cuộc họp quan trọng. Thế có nghĩa là không rảnh.