Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3903


Quan Triều Viễn và Mộ Mẫn Loan rời khỏi thuyền trước, hai người đang đứng bên bờ đợi Tô Duy Nam và Âu Mỹ Lệ thì lại phát hiện ra những gương mặt quen thuộc xuất hiện trong †â mắt.


Hai người này chẳng phải là ai khác, chính là bà Smith và Asius.


Phạm Thiên Tứ thì dẫn bà Smith theo, còn Asius thì lại dẫn một cô gái trẻ người phương Đông có mái tóc đen rất dài.


Cô gái này lại chính là Mộ Vấn An?


Ánh mắt Quan Triều Viễn hơi lóe lên, anh nhìn liếc cô gái đó.


Cô gái này chẳng phải là người yêu của em trai Lâm Thúy Vân sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?


Mà lúc này, Mộ Vấn An thấy Quan Triều Viễn thì cũng ngạc nhiên ra mặt.


Gô ta nhìn Quan Triều Viễn với ánh mắt không thể tin nổi, thậm chí suýt thì bỏ trốn.


€ó vẻ như Asius cũng nhận ra biểu cảm của Mộ Vãn An không được tự nhiên lắm, anh ta hỏi: “Sao thế? Vẻ mặt của em có vẻ như không được ổn lắm”


Mộ Vấn An vội vàng quay đầu đi chỗ khác: “Không sao, chắc là ở trên thuyền lâu quán nên em cảm thấy hơi say sóng thôi ấy mà”


“Vậy thì em đi nghỉ ngơi một lúc đi..”


Asius còn chưa nói hết câu thì đột nhiên nghe thấy Phạm Thiên Tứ lên tiếng với giọng điệu hơi khinh miết: “Vị này chẳng phải là cậu cả nhà họ Quan sao?”


Bà Smith thấy Quan Triều Viễn thì lập tức trở nên mất tự nhiên.


Bà ta đang chột dạ, dù sao thì bà ta cũng là người đã ăn trộm mất con của Quan Triều Viễn và Tô Lam.


“Cậu Lệ, sao cô Tô lại không đi tham gia tiệc từ thiện này với cậu thế? Hay là cậu Quan lại thích trong nước đi với một người còn ở nước ngoài lại đi với người khác?”


Phạm Thiên Tứ đánh giá Mộ Mẫn Loan từ trên xuống dưới, hiển nhiên là ông ta đang hiểu nhầm rãng Quan Triều Viễn ra nước ngoài là để ngoại tình với Mộ Mẫn Loan rồi Dù sao thì Mộ Mẫn Loan và Tô Lam cũng là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược nhau, một người thì trong sáng, trẻ trung, còn người bên cạnh Quan Triều Viễn bây giờ thì lại lạnh lùng, kiêu ngạo.


Mỗi người lại đẹp theo một nét riêng, nhưng kể ra thì mắt thảm mỹ của Quan Triều Viễn cũng không tệ, vì cả hai người này đều rất xinh đẹp.


Quan Triều Viễn chỉ bình tĩnh nhìn Phạm Thiên Tứ đang mỉa mai mình, đúng lúc mọi người tưởng rẵng anh sẽ nổi giận, lỡ miệng nói gì đó thì anh lại lên tiếng hỏi “Xin hỏi, ông là ai vậy?”


“Phì! Nghe câu đó, dù vẫn luôn quen với việc duy trì hình tượng lạnh lùng cao ngạo nhưng Mộ Mãn Loan cũng không nhịn được mà suýt thì cười phá lên.


Tên Quan Triều Viễn này cũng độc miệng đấy.


Nghe giọng điệu của Phạm Thiên Tứ thì có vẻ như hai người quen biết nhau, thậm chí còn có vẻ như thù oán lẫn nhau gì đó.


Bây giờ Phạm Thiên Tứ chủ động đến để bới móc, nhưng Quan Triều Viễn lại chỉ hỏi ngược lại rằng đối phương là ai.


Thế này chứng tỏ rằng anh không hề coi đối phương ra gì.


Quả nhiên, nghe xong câu hỏi đó thì vẻ mặt của Phạm Thiên Tứ cũng đen xì lại.


Gương mặt nhăn nhó như bị táo bón đó khiến người xung quanh cảm thấy rất buồn cười Bà Smith đứng bên cạnh cũng đen mặt lại Quan Triều Viễn, bây giờ anh đủ lông đủ cánh rồi hả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK