Đột nhiên sắc mặt của cậu Dư tái đi: “
Không phải, tôi không có giơ bảng!”
Thấy hai bên định xô đẩy, một giọng nói bất ngờ vang lên từ trên lầu hai: “Một trăm bảy mươi lăm tỷ”
Tròn một trăm bảy mươi lăm tỷ!
Dường như lần báo giá này làm cho cả hội trường đang náo loạn lại yên lặng trở lại.
Sau đó mọi người bắt đầu phản ứng lại: Giọng nói lúc nãy ra giá một trăm bảy mươi lăm tỷ là từ ghế tầng hai.
Tô Bích Xuân tái mặt, vội vàng quay đầu nhìn. Cuối cùng là aï2 Cuối cùng là ai cướp mất biệt thự nhà họ Tô?
Nhưng khi vừa quay đầu, cô ta đã nhìn thấy Tô Lam.
Bốn mắt nhìn nhau, cả người cô ta như: run lên Sao lại là Tô Lam?
Chả nhẽ… Chả nhẽ cô là số 17 ư?
Vì sao?
Vì sao luôn luôn là cô ta!
“Số 17! Cuối cùng vẫn là số 17”
Cả hội trường Lập tức vang lên những tràng cảm thán.
Mặc dù nói tòa biệt thự nhà họ Tô là tốt nhất, nhưng dù sao thì nó cũng là đồ cũ, một trăm hai mươi hai tỷ là quá hét giá.
Nhưng mà không ngờ lại có người trực tiếp tăng từ một trăm hai mươi hai tỷ lên một trăm bảy mươi lầm tỷ.
Như thế có phải là hơi quá rồi không.
,Mọi người đều lập tức cảm thấy hiếu kỳ với người số 17 này.
Nhưng vào lúc này, Tô Bích Xuân phát hiện sắc mặt Tô Lam có chút khó xử.
Cô đảo mắt, nhìn vào con số bên ngoài ghế.
Tô Lam là ghế số 181 Cũng tức là người lúc nãy ra giá không phải cô.
Nghĩ tới đây, Tô Bích Xuân mới thả lỏng được một chút.
Có thể tới đây, nâng giá tòa biệt thự nhà họ Tô lên một trăm bảy mươi lăm tỷ, chắc chăn Tô Văn Tâm sẽ không nói linh tỉnh nữa Huống chỉ cô ta ở với cậu Dư mấy hôm, mua không ít quần áo trang sức, tính ra cũng không thiệt. Chỉ là…
Cô ta bị ép làm việc ở Diệp Sắc, lấy da thịt để kiếm tiền. Một tháng còn có thể có thời gian nghỉ ngơi vài ngày.
Cô ta sẽ không trực tiếp mang số tiền đó về nhà, nếu không cha mẹ nhất định sẽ ép cô ta lấy ra.
Tô Bích Xuân còn đang suy nghĩ những chuyện này, MC ở trung tâm sân khấu lại lên tiếng: “Số 17 thật là hào phóng, một trăm bảy mươi lăm tỉ để mua tòa biệt thự kia thật là con số không thể ngờ tới. Tuy nhiên theo thường lệ tôi vẫn phải hỏi, không biết có ai còn muốn ra giá nữa không?”
MC vừa nói xong, hội trường đã có tiếng thở dài.
“Đến một trăm bảy mươi lăm tỷ rồi, còn ai ra giá được nữa?”
“Mọi người đều làm ăn kinh doanh, đâu có ngốc chứ”
“Ba mươi lăm tỷ tôi còn phải suy nghĩ đó”