Trời ạ, đây có phải là mặt trời mọc từ phía tây rồi không?
Hay là tính cách của cậu chủ đột nhiên đã thay đổi rồi?
Trong phòng khách, Tô Lam đang bôi thuốc cho Quan Triều Viễn.
Vừa bôi thuốc cô vừa cẳn nhn trách móc không ngừng: “Anh cũng thực là quá bất cẩn rồi!”
“Lần sau nhất định phải chú ý”
Tô Lam đang nổi nóng, thậm chí còn quên mất rằng vừa rồi lúc Quan Triều Viễn trả lời cô, trong giọng điệu còn mang theo một tia nịnh nọt.
Tô Lam nghiêng đầu nhìn qua, không vui nhìn chằm chằm con trai của mình: “Còn con nữa, hôm nay rốt cuộc là đã có chuyện gì? Tại sai lại cột ga trải giường lên?
Hay là định bỏ nhà đi sao?”
Tô Duy Hưng cúi thấp đầu không nói lời nào.
Ngược lại Tô Mỹ Chỉ, cô bé đang đứng ở một bên lay lay chiếc cặp nhỏ của Cát Cát.
Phát hiện bên trong ngoài một bao giấy ăn ra thì không còn bất cứ thứ đồ nào khác: “Cát Cát, nếu như anh thực sự muốn bỏ nhà đi thì ít nhất cũng phải mang theo ít đồ ăn chứ? Tại sao trong cặp này không có gì hết vậy?”
Không lục thấy đồ ăn vặt, Tô Mỹ Chỉ tỏ vẻ không hài lòng.
Câu nói này làm cho đôi mắt Quan Triều Viễn đang ngồi ở trên sô pha bất chợt lóe sáng. Dường như anh đã đoán ra được điều gì đó.
“Mẹ ơi con sai rồi. Con hứa lần sau sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa!”
Lần đầu tiên Tô Duy Hưng nhận sai lâm một cách thẳng thản như vậy.
Nhất thời, Tô Lam đã không thể chống đỡ được.
Tô Lam đành phải dùng ánh mắt dò hỏi nhìn qua Quan Triều Viễn: Dù sao thì lần này Quan Triều Viễn bị thường đều là do sự nghịch ngợm của con trai mình.
Cứ tưởng cái tên Quan Triều Viễn này sẽ không thương tiếc gì mà tức giận, nhưng ai biết được anh lại chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tô Duy Hưng một cái: “Trẻ con luôn có những lúc nghịch ngợm càn quấy”
Quan Triều Viễn nhẹ nhàng nói một câu cho thấy rằng anh đã bỏ qua chuyện này rồi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra _ “Ông chủ, cấp dưới của tôi đã điều tra ra được vị trí của Vương Tiến Phát, hiện tại tôi sẽ đi xử lí”
Ngày thứ hai, Lục Anh Khoa đem những việc đã điều tra rõ ràng báo cáo cho Quan Triều Viễn “Khoan đã.”
Thấy Lục Anh Khoa đang xoay người chuẩn bị rời đi, Quan Triều Viễn đột nhiên đứng dậy.
“Sếp?”
Lúc Lục Anh Khoa quay đầu lại phát hiện thấy đôi chân dài của Quan Triều Viễn đang đi về phía mình: “Tôi đi cùng với cậu.”
Bốn mươi phút sau, chiếc xe Rolls Royce màu đen xuất hiện trước cửa một biệt thự rất hẻo lánh ở ngoại ô thành phố.
Chiếc xe vừa dừng lại, Lục Anh Khoa liền xuống xe trước và mở cửa.
Quan Triều Viễn với bộ vest màu đen, khuôn mặt âm trầm bước xuống xe.
“Sếp, người đang ở bên trong”
Quan Triều Viễn nhàn nhạt gật đầu rồi dẫn đầu bước vào.