Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3805


Tô Duy Nam Chỉ có Tô Lam là người đầu tiên phản ứng lại “Tốt quá rồi, cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi”


Lúc này Mộ Mẫn Loan không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô kinh ngạc nhìn về phía Tô Lam: “Chị lại ngủ rất lâu sao?”


Tô Lam quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim chỉ vừa vặn điểm mười giờ sáng.


€ô sờ mũi sau đó nhìn về phía anh trai của mình.


“Anh à, hôm qua náo loạn đến trễ như thế, hôm nay ngủ nướng đến mười giờ cũng là bình thường mà, có phải không anh?”


Mãi sau khi nghe Tô Lam nói vậy, Quan Triều Viễn mới phản ứng lại được.


Anh nhìn Tô Duy Nam với ánh mắt đầy ghét bỏ.


“Có nghĩa là chẳng qua cô ấy ngủ nướng mà thôi, thế mà anh cứ như gặp phải chuyện hệ trọng, muốn đưa cô ấy đến bệnh viện ngay?”


Tô Duy Nam nhìn Mộ Mẫn Loan đang ngơ ngác nằm ở trong lòng mình, anh chớp mắt không hề nói gì thêm.


Đúng vậy, tối qua vật lộn đến nửa đêm, có lẽ cũng phải hai giờ sáng, giờ sức khỏe của Mộ Mẫn Loan còn chưa khỏe hẳn, cô ngủ hơi sâu cũng là chuyện bình thường.


Chỉ là một lần rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Anh gọi Mộ Mẫn Loan mấy tiếng nhưng không thấy cô tỉnh lại, thế là lòng anh như lửa đốt, cứ tưởng cô lại tiếp tục hôn mê.


Thấy Tô Duy Nam có vẻ khó trả lời, đột nhiên Mộ Mẫn Loan cảm giác như lòng mình được phủ lên đầy mật, ngọt ngào vô cùng.


Gương mặt của cô thoáng ửng hồng, nhưng giọng nói lại hết sức dịu dàng, cũng cẩn thận từng li từng tí một: “Em không sao đâu, anh để em xuống đi”


Tô Duy Nam khẽ hảng giọng một tiếng, nhưng lại không hề có ý định thả cô ra mi xoay người đi thẳng về phía phòng ngủ bên kia.


Nhất thời Mộ Mẫn Loan cũng thấy hơi ngượng ngịu: “Em không sao thật mà, em có thể tự đi được.


Nhưng Tô Duy Nam lại không hề quan tâm mà thản nhiên đáp lại: “Trời đang lạnh lắm, em không mang dép mà, về phòng mang dép đã, đổi bộ quần áo khác rồi ra”


Giọng nói của anh dù vẫn có đôi chút lạnh lùng, nhưng lại đầy ắp vẻ quan tâm với cô.


Mộ Mẫn Loan không nói thêm gì nữa, cô khéo léo nép vào vòng ôm của anh, khóe miệng bất giác cong lên.


Mãi đến tận khi hai người đi vào trong phòng ngủ, Tô Duy Nam đặt cô lên giường, lúc này anh mới khẽ hỏi cô: “Cười cái gì hả?”


Khóe miệng Mộ Mẫn Loan cứng đờ, cô hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh.


Nhưng mà cô cũng rất thành thật, hoàn toàn không có ý định giấu diếm một chút nào.


Thậm chí ngay cả lúc nói chuyện, trong giọng nói của cô cũng vô thức tỏ rõ sự ngọt ngào: “Em rất vui mà”


Ánh mắt Tô Duy Nam lóe lên, cứ nhìn cô như vậy.


Sau đó anh đưa tay nâng căm cô lên, để cô ngẩng đầu rồi bốn mắt nhìn nhau.


“Là thấy anh căng thẳng nên em vui hả?”


Nên nói sao nhỉ, thậm chí Mộ Mẫn Loan còn cảm thấy dù ngoài trời đang mưa to sét giật, cô vẫn như quay lại khoảng thời gian hạnh phúc khi có Tô Duy Nam bên cạnh.


Cô không đáp mà chỉ mang giày vào, sau đó bắt đầu thay đầu áo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK