€ó thể là ánh mắt của Lâm An Nguyên đã làm cho Lê Duyệt Tư nhìn thấy hy vọng, cô ta vừa đi tới chỗ Lâm An Nguyên vừa nắm lấy tay cậu ta: “An Nguyên, em sai rồi! Em thực sự biết rằng mình đã sai. Tất cả những gì em làm với anh trước đây đều là do em bị mê hoặc, anh tha thứ cho em được không? Em biết bây giờ anh vẫn còn yêu em, em thề, chỉ cần anh không truy cứu những chuyện này, em vẫn có thể suy nghĩ việc ở bên cạnh anh một thời gian, anh thấy thế nào?”
Lâm An Nguyên chỉ yên lặng nhìn cô ta, hồi lâu không lên tiếng.
Lâm Thúy Vân ở bên cạnh thấy em trai mình đang im lặng, cô ấy nghĩ răng cậu ta đã động lòng, suýt chút nữa cô ấy đã nhảy dựng lên vì tức giận Lê Duyệt Tư này rõ ràng là vì muốn thoát khỏi cảnh khó khăn lúc này nên mới giả vờ nói ra những lời này.
Lâm Thúy Vân có thể dùng tính mạng của mình làm bảo đảm rằng, chỉ cần cảnh sát rời đi, Lê Duyệt Tư sẽ lập tức trở mặt, phủ nhận những điều này.
“Không được, em phải đến đó nhắc nhở nói”
Lâm Thúy Vân thực sự lo lắng, đang định bước tới khuyên can cậu ta, nhưng đột nhiên cổ tay của cô ấy bị Lục Mặc Thâm nảm lấy: “Em đi đâu?”
Lâm Thúy Vân nhìn Lục Mặc Thâm một cách ngạc nhiên, và cô ấy nói như một lẽ tự nhiên: “Đương nhiên là đến kéo em trai em rai Bằng không, em trai của em nhất định sẽ lạc đường! Đâu phải anh không biết thủ đoạn của Lê Duyệt Tư đâu? Cô ta sẽ dùng mọi cách để đạt được mục đích. Em trai Lâm An Nguyên của em quá ngây thơ, em sợ nó sẽ bị lừa dối một lần nữa”
Lâm Thúy Vân nói một hồi, nhưng Lục Mặc Thâm dường như không đồng ý: “Nếu mỗi lần gặp chuyện như thế này, em đều phải xông lên giải quyết, cậu ta làm sao.
có thể trưởng thành được? Em có thể đảm bảo cậu ta không ngã hai lần ở cùng một chỗ không?”
Lâm Thúy Vân sững sờ sau khi nghe điều này, cô ấy thực sự không nghĩ đến những gì Lục Mặc Thâm đã nói.
“Hãy để chuyện này cho cậu ta, để cậu ta tự xử lý. Việc cậu ta tiếp tục phạm sai lầm hay lựa chọn buông bỏ là do cậu ta lựa chọn. Cậu ta đã là người lớn rồi, nếu không xử lý tốt vấn đề này thì em cũng không thể quan tâm cậu ta cả đời, chăm sóc và quyết định thay cậu ta cả đời được.”
Lời nói của Lục Mặc TÌ làm dịu đi cảm xúc của Lâm Thúy Vân, cô ấy quay đầu lại nhìn Lâm An Nguyên.
Cậu ta dường như còn tia hy vọng cuối cùng cho Lê Duyệt Tư, nhìn Lê Duyệt Tư như vậy, hồi lâu cậu ta mới nói từng chữ: “Em nói với anh những lời này, là thật lòng hay vì muốn trốn tránh trách nhiệm trước cảnh sát nên mới nói vậy?”
“Anh không tin em à?”
Bị một người đàn ông luôn ngoan ngoãn với mình nghỉ ngờ, Lê Duyệt Tư đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Anh đã từng chọn tin em, nhưng anh đã phải trả một cái giá rất đắt, thậm chí còn ảnh hưởng đến gia đình anh. Em nghĩ bây giờ anh có nên tin em không?”
Khi Lâm An Nguyên nói điều này, giọng nói của cậu ta rất bình tĩnh, mang theo cảm xúc khác với trước đây.
“An Nguyên, em biết rằng chị gái anh rất ghét em. Chắc chẩn cô ta đã giở trò ly gián trước mặt anh, nên anh mới hiểu lầm em như thế, đúng không?”
“Chuyện này không liên quan gì đến chị ấy.
Chưa kể việc chị ấy không hề quan tâm đến cô, cũng không có hứng thú bày kế ly gián chúng †a, cho dù chị ấy có ly gián, thì lần này tôi cũng quyết định tin chị ấy, vì trong mắt tôi, nhân phẩm của cô khiến tôi vô cùng nghỉ ngời Lê Duyệt Tư sững sờ nhìn Lâm An Nguyên, cô ta không thể tin vào tai mình.
Cô ta đã làm công tác tư tưởng lâu như vậy, cuối cùng quyết định nhỏ giọng cầu xin Lâm An Nguyên, nhưng Lâm An Nguyên thà tin lời của đồ đê tiện Lâm Thúy Vân kia còn hơn tin cô ta?