Chương 3471
Cô gái trẻ này nhìn thì xinh đẹp nhưng không ngờ lại bạo dạn đến như vậy.
“Không cởi?”
Người phụ nữ kia cười lạnh, trực tiếp đem chức năng chụp hình tắt đi, sau đó nhấn phím 113 trên bàn phím.
Có điều đầu ngón tay của cô chỉ đặt hờ hững trên nút gọi không có ý định nhấn xuống.
Cô đưa điện thoại di động giơ lên, nhìn mấy gương mặt trẻ tuổi phía trước: “Cho các cậu một phút, toàn bộ lập tức biến mất trước.
mặt tôi, nếu tôi sẽ báo cảnh sát các cậu chặn đường quấy rối tôi Mấy tên côn đồ cắc ké đi theo sau lưng Lâm An Nguyên cũng lắm cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi.
Vừa nghe thấy cô gái này nói thật sự sẽ báo cảnh sát thì lập tức không còn can đảm đùa giỡn với cô nữa.
Bọn họ nhìn về phía Lâm An Nguyên sau đó bất đắc dĩ võ vai cậu một cái nói: “An Nguyên, chị gái này thật sự quá khó chơi, chúng ta không giải quyết được. Cậu xem rồi từ làm đi nha. Chúng tôi đi trước!”
Sau khi nói xong, đám loai choai đều tựa như một làn khói mà bay biến sạch, chỉ còn lại một mình Lâm An Nguyên đứng ở cửa thang máy.
Người phụ nữ kia nhìn Lâm An Nguyên, khóe miệng cong lên ý cười: “Nơi này không phải trường học, không nên dùng cách mà cậu cưa cẩm một cô gái ở đó áp dụng ở đây, sẽ khiến cậu trông rất ngây thơ lại dốt nát!”
Trong nháy mắt Lâm An Nguyên đứng ở đây đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút ngượng ngùng Thật ra thì cậu chính là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngày thường đều tuân thủ nội quy.
Đôi lúc cũng sẽ phạm phải chút sai lầm nhỏ, cũng có lúc sẽ gặp phải chút xúc động như vậy, nhưng nói tóm lại thì vẫn chưa làm chuyện gì quá khác người.
Lần này, là bởi vì cậu ta ăn sinh nhật qua hai mươi tuổi cùng một đám anh em ở bên ngoài lại chơi trò chơi lời nói thật lòng thật nguy hiểm.
Lâm An Nguyên chọn mạo hiểm, cho nên mới ăn mặc cái bộ dáng này đi theo đám anh em kia chạy đến cửa thang máy muốn xin số điện thoại của một người khác giới Vốn dĩ cậu chỉ muốn đùa giỡn một chút, nhưng ai ngờ lại chạm phải một hòn đá khó nhai.
Lâm An Nguyên có chút ngượng ngùng gãi gãi cái ót sau gáy áy náy nói xin lỗi: “Chị gái, xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi với chị”
Người phụ nữ thấy bộ dáng cậu ta thấy cậu ta vậy mà có chút ngốc ngốc thì trên gương mặt vốn dĩ lạnh như băng kia lại hiện ra chút nụ cười nhàn nhạt.
Ánh mắt giống hồ ly chợt lóe, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Giống như tâm tình cô đột nhiên tốt lên, thậm chí trực tiếp lôi lôi kéo kéo quần áo cậu qua, sau đó dùng lực kéo một cái Lâm An Nguyên bị động tác này của cô làm sợ hết hồn, cả người nhào tới phía trước một cái, hai tay cậu ta chống lên trên thang máy.
Đang so sánh, cách người phụ nữ cao gầy xinh đẹp này gần trong gang tất, hô hấp phun lên trên mặt cậu ta.
Lâm An Nguyên đột nhiên cảm thấy gò má nóng lên, hô hấp đều bắt đầu trở nên có chút dồn dập.
“Không bằng… để chị gái tôi đến dạy cậu cách ghẹo gái?”
Bên trong ánh mắt của người phụ nữ lóe lên hàn quang của hồ ly, cô nhìn chằm chằm.
Lâm An Nguyên, sau đó trực tiếp hôn lên.
Nụ hôn này cực kỳ hời hợt.
Chương 3472
Ngay thời điểm Lâm An Nguyên còn chưa phục hồi tỉnh thần hai tay cô dùng thức đẩy một cái trực tiếp đẩy cậu ta ra.
“Ôi Thậm chí Lâm An Nguyên còn chưa phục hồi tinh thần lại, người phụ nữ trước mặt đã cực kỳ ưu nhã đè lên nút đóng cửa.
Ngay thời điểm cậu ta giằng co muốn đuổi theo thì cửa thang máy đã đóng lại, thang máy rất nhanh đi xuống dưới.
Lâm An Nguyên chỉ cảm thấy bên tai nóng lên. Mặc dù trước kia cậu ta cũng có một người bạn gái nhưng mà cũng được không lâu lắm thì hai người liền mỗi người một ngã.
Giữa hai người bọn họ, cũng chỉ làm đến mức nắm tay là cùng, thậm chí ngay cả gò má cũng đều chưa hôn qua Lần này thật sự là nụ hôn đầu của cậu.
Không nghĩ tới nụ hôn đầu của cậu vậy mà lại bị một người phụ nữ thành thục cướp đi mất?
“Chị gái, chờ chờ tôi chút!”
Sau khi Lâm An Nguyên phục hồi tinh thần lại liền xoay người chạy về phía cầu thang bộ.
Nhìn bộ dạng cậu ta đuổi theo người phụ nữ kia.
“An Nguyên!”
Đột nhiên Tô Lam chạy ra ngoài gọi tên của Lâm An Nguyên.
Chỉ tiếc là tất cả sự chú ý của cậu ta đều dồn hết lên người người phụ nữ kia, căn bản cũng không có nghe thấy giọng nói của Tô Lam.
Rất nhanh cậu ta đã chạy đến không thấy bóng dáng nào nữa, chỉ còn lại một mình Tô Lam đứng tại chỗ.
Không biết tại sao, mặc dù không có thấy rõ ràng nhan sắc của người phụ nữ kia nhưng Tô Lam luôn có một loại ảo giác, cô cảm thấy bóng hình của cô gái kia có chút quen mắt, hai người thật giống như đã gặp nhau ở đâu rồi vậy.
Mà bên kia, thời điểm Lâm An Nguyên đuổi đến nơi thì thang máy đã trống không, cậu ta chưa từ bỏ ý định, vào thang máy đi lại tâng ba tầng bốn.
Cho tới khi toàn bộ tám tầng đều đã tìm hết một lần, cũng không tìm thấy bóng dáng người phụ nữ kia.
“Rốt cuộc thì chị ta là ai cơ chứ?”
Cái vấn đề này một mực lẩn quẩn ở trong đầu Lâm An Nguyên. Thậm chí cậu ta không muốn cứ thế mà buông tha vẫn ở bên trong tìm đi tìm lại hơn nửa giờ.
Người phụ nữ kia giống như biến mất một cách thần kì vậy, không tìm thấy bất kì bóng dáng nào cả thì Lâm An Nguyên cũng buông tha, có chị ũ cúi đầu đi ra khỏi cửa hàng tổng hợp. Thỉnh thoảng cậu còn quay đầu lại nhìn mấy lần muốn có kỳ tích nào đó xuất hiện Ngay tại thời điểm Lâm An Nguyên rời đi không lâu, người phụ nữ hồ ly thần bí kia lại từ cửa bên hông của cửa hàng tổng hợp đi ra.
Cô chỉ liếc mắt một cái liền thấy được bóng lưng có vẻ thất hồn lạc phách kia của Lâm An Nguyên.
Bên cạnh người phụ nữ đó còn có một người phụ nữ khác. Tuổi tác của cô hơi lớn một chút, trên mặt là sự khôn khéo mà chỉ có những người thương nhân mới có.
Cô nhìn theo bóng lưng của Lâm An Nguyên rồi đột nhiên mở miệng: “Không phải chỉ là một tên nhóc miệng còn chưa dứt sữa thôi sao? Đáng giá để cô phải hi sinh lớn đến như vậy?”
Ý của cô chính là chỉ nụ hôn vừa rồi Trước kia đàn ông ở bên cạnh cô nhiều đến mức đếm không xuể. Ngay cả một cái liếc mắt cô cũng không thèm để ý đến chứ đừng nghĩ đến chuyện lần đầu tiên gặp mặt đã dâng lên nụ hôn của mình. Nhất định đây chính là điều không thể tưởng tượng nổi!
Chương 3473
Người phụ nữ kia quan sát bóng lưng Lâm An Nguyên. Bên trong cặp mắt hồ ly kia giống như dâng trào gợn sóng mãnh liệt, sâu không thấy đáy: “Tôi nhớ đất nước này có một câu nói là “không vào hang cọp, làm sao bắt được Cọp con”
“Nhưng vấn đề chính là, cô làm như vậy, đem tiện nghi cho người ta chiếm nhưng lại không lưu bất kỳ một phương thức liên lạc nào của cậu ta. Lần sau hai người làm sao có thể gặp mặt nhau nữa?”
“Nếu đã có lần tình cờ đầu tiên, vậy tất nhiên sẽ có lần thứ hai thứ ba, không cần phải quá gấp gáp làm chi”
Người phụ nữ vô cùng lạnh lùng nhìn theo phương hướng mà Lâm An Nguyên rời đi, trong lòng âm thầm thề: Đồ thuộc về cô, cô nhất định sẽ đoạt trở lại!
Nếu như không đoạt lại được, vậy thì thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành!
Lâm An Nguyên đi ra cửa hàng tổng hợp chưa được bao xa thì đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến một tràng thanh âm quen thuộc.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Tô Lam mặc một bộ váy liền màu trắng đang đứng cách đó không xa nhìn về phía cậu “Chị Tô Lam, sao chị lại ở chỗ này vậy?”
Ở cái nơi này mà lại đụng phải Tô Lam, biểu hiện trên mặt của Lâm An Nguyên có chút kinh ngạc, nhưng cậu ta vẫn dừng chân trước.
Tô Lam cười một tiếng gật đầu coi như là chào hỏi, một đôi mắt to lại không tự chủ được mà nhìn một vòng từ trên xuống dưới toàn bộ người cậu ta.
Lúc này Lâm An Nguyên tựa như phát hiện có chút gì đó không đúng, cậu ta cúi đầu nhìn trang phục trên người mình một chút, trong nháy mắt gương mặt liền đỏ ửng như muốn xung thiên.
Cậu ta có chút lúng túng giải thích: “Chị Tô Lam, thật ra thì đây chỉ là hiểu lầm. Mới vừa rồi chính là do em đánh cược với đám bạn, bọn em cùng nhau chơi trò sự thật và hành động, em thua nên sau đó phải…”
Lâm An Nguyên có chút bất đắc dĩ nhún vai.
Tô Lam cười gật đầu, tỏ ra là đã hiểu: “Đây là trò chơi yêu thích của mấy người trẻ tuổi, ai cũng đã từng chải qua thời trẻ, chị hiểu”
Lâm An Nguyên nhìn Tô Lam, có chút không phục: “Chị Tô Lam, chị hình như còn nhỏ tuổi hơn Lâm Thúy Vân một chút, tính ra cũng lớn hơn em mấy tuổi thôi, làm sao nói giống như người lớn tuổi vậy!”
Tô Lam cười nhạt, rất nhanh quay trở lại chủ đề cũ: “Cái kia… Tuy rằng chị biết có một số việc là việc riêng của em, chị không nên hỏi, nhưng xuất phát từ sự tò mò, chị vẫn muốn lắm miệng hỏi một chút, cô gái trong thang máy vừa rồi, em quen à?”
Nhắc tới cô gái trong thang máy kia, mặt Lâm An Nguyên lập tức đỏ lên.
Cậu có chút xấu hổ gãi sau gáy: “Cái kia..
Em cũng không quen biết cô gái kia”
“Thật sự không quen biết sao? Một chút ấn tượng đều không có?”
Lâm An Nguyên gật đầu: “Nếu như em quen biết, vừa nấy đã không đi thẳng lên lầu”
Lời nói của cậu bây giờ, trong giọng nói nồng đậm sự bất đắc dĩ.
Nói đi nói lại, trong trường học của Lâm An Nguyên cậu cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng.
Vóc người cao ráo, lớn lên lại đẹp trai, mấy cô gái xoay quanh cậu cũng không tính là ít.
Chỉ có điều, một người con trai ưu tú như cậu, đối với một vài nữ sinh không có đầu óc, thực sự không gợi được chút hứng thú nào.
Trái lại lần này, cô gái thần bí như hồ ly kia, đúng là để cậu có chút cảm giác động lòng.
Chương 3474
Có điều biển người mênh mông, cậu lại không biết đi tìm cô gái đó ở đâu?
Nói không chừng chỉ gặp thoáng qua một lần, lần sau cũng không có cơ hội chạm mặt lần nữa.
“Hóa ra là như vậy!”
Lúc Tô Lam nói lời này, trong đầu mơ hồ hiện lên bóng dáng cô gái kia.
Cô vẫn tương đối tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, nếu như có thể nhìn rõ mặt của cô gái đó, cô có thể chắc chẳn mình có quen biết cô gái đó hay không Lâm An Nguyên nhìn vẻ mặt của Tô Lam, trong lòng nổi lên một tia hi vọng: “Chị Tô Lam, chị có biết cô gái đó không?”
“Không chắc, chẳng qua chị nhìn thấy cô ấy hơi quen mắt, có điều trên thế giới này nhiều người giống nhau như vậy, cũng có khả năng là chị nhận nhầm đi!”
Lâm An Nguyên vừa nghe lời này, trên mặt xuất hiện một tia thất vọng.
Thôi bỏ đi, nếu như không có duyên phận, đã lỡ rồi thì cho qua luôn vậy.
Nếu như hai người bọn họ thật sự có duyên, nói không chừng lần sau lại có cơ hội gặp mặt!
Trong lòng cậu âm thầm tự trấn an chính mình vài câu, sau đó nhìn về phía Tô Lam: “Chị Tô Lam, chỉ có một mình chị đi ra ngoài thôi à?”
“Ừm, vừa nấy chị có hơi váng đầu, cho nên xuống xe taxi muốn mua một chút nước và sô cô la.”
Ánh mắt Lâm An Nguyên sáng lên, lập tức nói: “Chị Tô Lam, xe của em ở ngay sau cửa hàng tiện lợi, chị muốn đi đâu? Em đưa chị đi!”
Bây giờ là giờ tan tâm buổi trưa cũng là giờ cao điểm, nên rất khó bắt xe, Tô Lam không từ chối ý tốt của cậu: “Vậy thì làm phiền em”
“Ấy, chị đừng nói cảm ơn em, nếu như bị chị em biết, nhất định đánh chết em!”
Tô Lam bị lời nói của cậu ta chọc cười.
Cô lên xe của Lâm An Nguyên, khoảng mười mấy phút sau, xe dừng tại trước cửa công ty của Quan Triều Viễn.
“An Nguyên, đến nơi rồi, vậy chị xuống xe trước nhé.”
“Được, chị tự mình chú ý một chút, em mặc thành như thế này, thực sự là không tiện đưa chị xuống xe!”
Sau khi Lâm An Nguyên, Tô Lam trực tiếp tiến vào văn phòng của Quan Triều Viễn.
Cô vừa mới bước vào đại sảnh, đã nhìn thấy Lục Anh Khoa đứng đợi sẵn: “Cô Tô, Ông chủ chờ cô trên tầng bảy”
Lục Anh Khoa đi lên phía trước, cung kính mở miệng nói chuyện.
Tô Lam gật đầu, cười vô cùng khách khí, xoay người đi theo anh ta vào thang máy ‘VIP chuyên dụng dành cho tổng giám đốt Bên trong phòng làm việc, Quan Triều Viễn vừa cúp điện thoại, hơi nghiêng đầu lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa: “Vào đi”
Cửa lớn của văn phòng được đẩy ra, Lục Anh Khoa dẫn Tô Lam đi vào.
Lúc này Quan Triều Viễn mới khép notebook lại, anh đứng lên, đi tới trước mặt Tô Lam, đưa tay lên gò má cô nhẹ nhàng véo một cái, cúi đầu thuận tiện nhìn lướt qua thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Làm sao trễ như vậy?”
Như bình thường mà nói, từ biệt thự trên núi Ngự Cảnh đến tòa nhà này, cộng thêm kẹt xe, cùng lắm cũng chỉ mất thời gian khoảng bốn mươi phút.
Nhưng từ lúc Tô Lam gọi điện thoại cho anh đến bây giờ, đã gần nửa giờ, bây giờ cô mới chậm rãi đến muộn.
Chương 3475
Giữa đường Quan Triều Viễn cũng từng gọi điện thoại cho cô, có thể tín hiệu di động bị yếu, nên gọi không được.
Tô Lam biết Quan Triều Viễn quan tâm cô, giải thích: “Vừa rồi ở trên xe taxi có chút váng đầu, em đi siêu thị mua một chút nước và sô cô la, ai biết trùng hợp gặp phải Lâm An Nguyên, chính là em trai của Thúy Vân, nói qua hai câu, mới làm lỡ một chút thời gian”
Quan Triều Viễn rất nhanh bắt lấy trọng điểm trong lời nói của cô: “Đầu choáng váng như nào? Hiện tại đã khá hơn chút nào chưa? Phải đi bệnh viện khám sao?”
Tô Lam xoay người ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, lấy sô cô la và nước suối trong ba lô ra: “Những thứ này đều là hiện tượng bình thường, phụ nữ có thai vốn dễ bị hạ đường huyết. Sáng sớm đi ra ngoài gấp, cho nên cũng không mang theo đồ ăn vặt, không muốn anh chuyện bé xé ra to, động một chút là dẫn em đi bệnh viện, em là một bác sĩ, trong lòng hiểu rõ”
Nghe Tô Lam nói như vậy, Quan Triều Viễn cũng cưng chiều mà cười.
Anh đi vài bước tới sô pha, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó thay cô xé mở hộp sô cô la: “Được, là anh không đúng, coi như Lục Anh Khoa không có thời gian, anh cũng nên tự mình đi đón em mới đúng!”
Lục Anh Khoa sau khi nghe được câu này lại nói thêm một câu: “Cô Tô, vừa rồi có tổ chức khẩn cấp một cuộc họp cấp cao, cho nên ông chủ không thể đi đón được cô.”
Tô Lam quay đầu nhìn Lục Anh Khoa một chút, có chút bất đắc dĩ mở miệng: “Tôi chỉ tùy ý đùa một chút thôi, hai người cũng khẩn trương quá đi!”
Lục Anh Khoa có chút không tiện cúi đầu: “Ông chủ, cô Tô, vậy tôi đi ra ngoài trước”
Chờ sau khi Lục Anh Khoa xoay người rời đi, Tô Lam quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn: “Trong điện thoại anh vừa nói với em Mộ Mẫn Loan xảy ra chuyện rồi?”
Ngoài mình ra, người duy nhất Mộ Mẫn Loan có thể liên lạc là anh trai.
Cho nên nếu cô ta bị Tư Vũ Chiến mang đi, hậu quả khó mà lường được.
Vì thế Tô Lam rất lo lăng, lúc đó sau khi nhận được điện thoại, cô liền vội vàng chạy tới đây.
Quan Triều Viễn gật gù, thuật lại một lần nội dung mà buổi sáng Bối Bối đã nói cho anh.
Coi như Tô Lam đã từng tận mắt chứng kiến thái độ cha Mộ và mẹ Mộ đối xử với Mộ Mẫn Loan, nhưng hôm nay sau khi nghe Quan Triều Viễn nói xong, chỉ cảm thấy tam quan của mình sụp đổ.
Coi như Mộ Mẫn Loan chỉ là con gái, nhưng nói thế nào cũng là đứa con dứt ruột đẻ ra của mẹ Mộ!
Làm một người mẹ, làm sao có thể vì lợi ích của mình, muốn khống chế cô ấy mà bỏ thuốc con gái mình, sau đó còn làm giám định tinh thần phân liệt nữa?
Bây giờ Tô Lam thật sự bắt đầu có chút hoài nghi, Mộ Mẫn Loan rốt cục có phải là con gái ruột của cha Mộ và mẹ Mộ không.
Dù sao người ta cũng có câu “Hổ dữ không ăn thịt con”, hai người kia lại hoàn toàn biến Mộ Mãn Loan thành cây rụng tiền.
Vì đạt được lợi ích, bọn họ căn bản không xem cô ấy là con người, mà biến cô ấy thành một món hàng hóa, dùng tiền tài và lợi ích để cân nhắc mua bán.
Không biết tại sao, Tô Lam đột nhiên cảm thấy mình có chút may mắn.
Tuy rằng cô có một người cha tồi tệ, nhưng mẹ cô và anh trai lại hết sức thương yêu cô.
So với Mộ Mãn Loan, cô đã rất hạnh phúc.
“Trên người Mộ Mãn Loan dấu điện thoại di động, anh suy đoán, sở dĩ cô ấy cam tâm đi theo Tư Vũ Chiến, có lẽ do bản thân cô ấy tự nguyện!”
Chương 3476
Nghe được Quan Triều Viễn nói như vậy, trong đầu Tô Lam lóe lên: “Ý của anh là, lần này Mộ Mẫn Loan một lần nữa quay lại bên cạnh Tư Vũ Chiến, là để tìm hiểu một vài cơ mật trong phương diện làm ăn của anh ta?”
Quan Triều Viễn gật gù: “Khó mà nói chính xác khả năng này. Trưa nay trợ lý của cô ấy đã gọi cho anh. Nếu như có tin tức, Mộ Mẫn Loan sẽ chủ động gọi điện thoại cho anh. Cho nên anh mới suy đoán, cô ấy dự định nằm vùng bên cạnh Tư Vũ Chiến, nghĩ cách giúp chúng †a cung cấp một vài tin tức có lợi. Hơn nữa…”
Quan Triều Viễn dừng một chút, lại nói tiếp: “Nếu như Tư Vũ Chiến thật sự tìm được anh trai em, cô ấy cũng có thể truyền được tin tức cho anh”
Sau khi nghe xong, Tô Lam đột nhiên trở nên trầm mặc không nói.
Đến tận giờ phút này, cô mới hơi hiểu một chút, vì sao trước đây anh trai lại lựa chọn quen cô ấy.
Người phụ nữ này, thoạt nhìn rất lạnh nhạt, nhưng thực ra hoàn toàn là trong nóng ngoài lạnh.
Mà tất cả sự nhiệt tình trên người cô ấy, toàn bộ đều chỉ dành cho một mình Tô Duy Nam.
Lúc trước mình đã từng hỏi Tô Duy Nam, tại sao người đó lại là Mộ Mẫn Loan, mà không phải Lý Mẫn Loan, Lưu Mẫn Loan?
Dù sao một thiên tài như anh trai cô, cô thực sự không tin, anh trai chỉ bởi vì coi trọng khuôn mặt của cô ấy mà yêu.
Sau đó Tô Duy Nam đã từng cho cô một câu trả lời, có điều đáp án kia rất mơ hồ.
Anh nói, bởi vì cô ấy không phải người khác, cô ấy chính là Mộ Mãn Loan.
Chuyện đến nước này, Tô Lam đại khái có thể lý giải một chút về ý nghĩa câu nói của anh trai cô.
Cô quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn, trong giọng nói có một chút lo lắng: “Mộ Mẫn.
Loan có thể gặp phải nguy hiểm hay không?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Quan Triều Viễn nắm chặt tay nhỏ của cô, động viên tâm trạng của cô: “Yên tâm đi, cô ấy rất thông minh”
“Em biết cô ấy rất thông minh, nhưng tên Tư Vũ Chiến kia cũng không ngu!”
“Như anh hiểu biết về Tư Vũ Chiến, sở dĩ anh ta sống chết cắt chặt lấy Mộ Mẫn Loan không tha, không nẫm ngoài hai nguyên nhân.
Thứ nhất, bởi vì cô ấy đã từng là người yêu của anh trai em, giữ lấy cô ấy làm cho anh ta có cảm giác chiến thắng anh trai em. Thứ hai, Mộ Mẫn Loan là diễn viên, một cô gái như vậy ở cạnh anh ta, sẽ làm anh ta cảm giác mình là một người vô cùng thành công”
Quan Triều Viễn nhàn nhạt phân tích: “Chỉ cần hai nguyên nhân này, Tư Vũ Chiến sẽ không dễ dàng ra tay với cô ấy. Cái anh ta cần là bề ngoài, cũng cần một cô gái như vậy, thể hiện cho mọi người thấy anh ta thành công”“
Quan Triều Viễn phân tích một hồi, giống như rất có đạo lý.
Hơn nữa hiện tại, Tô Lam ngoại trừ chờ đợi, thì đúng là không còn biện pháp nào hay hơn.
Trong phòng làm việc, hai người Quan Triều Viễn và Tô Lam, đang nói chuyện phiếm, đột nhiên cửa kính bị người ta đẩy ra Ngay sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái truyền vào: “Triều Viễn, nghe nói trong phòng làm việc của cậu có khách?”
Giọng nói này thực sự quá quen thuộc, Tô Lam vừa nghe thấy lập tức quay đầu nhìn sang.