Từ Tinh Như dường như nhìn thấu được tâm tư của Tô Lam.
“Cô từng nói muốn xé tan từng quân bài của Tô Nhược Vân, cô lấy đi LOVE, lại lấy đi COULOR, bây giờ độ nổi tiếng của Tô Nhược Vân đang không ngừng trượt dốc, tôi nghĩ cô ta chỉ còn lại quân bài cuối cùng.”
“Đúng vậy, chỉ còn lại quân bài cuối cùng.”
“Vì thế cô đang nghĩ xem phải xé tan quân bài cuối cùng này bằng cách nào à?”
Tô Lam nhếch khóe môi nở nụ cười khổ.
“Chị Tinh Như, chị đi làm việc đi, chuyện công ty vẫn cần chị hao tổn tâm trí đấy.”
Từ Tinh Như biết Tô Lam không muốn nói, cô ta cũng không miễn cưỡng, bèn về Quốc tế Tinh Hoàng.
Bởi vì ảnh hưởng của buổi họp thường niên hôm qua, nghệ sĩ của Quốc tế Tinh Hoàng tỏa sáng rực rỡ, mọi người đều biết Quốc tế Tinh Hoàng là công ty dưới trướng của tập đoàn Dark Reign, nhìn có vẻ tập đoàn Dark Reign muốn nâng đỡ Quốc tế Tinh Hoàng, điều này cũng mang lại cho Quốc tế Tinh Hoàng rất nhiều cơ hội mới.
Tô Lam ngồi trên giường của khách sạn, trầm tư suy nghĩ.
Tô Nhược Vân còn lại một quân bài cuối cùng, quân bài này là nhà họ Tô, là công ty rượu Tô Ký.
Thật ra cô đã bảo Doãn Cẩn điều tra giúp cô chuyện của công ty rượu Tô Ký từ lâu.
Công ty rượu Tô Ký bề ngoài nhìn có vẻ hào nhoáng, nhưng trên thực tế có rất nhiều vấn đề như COULOR.
Nghiêm trọng nhất phải kể đến quảng cáo giả dối và tuyên truyền khoa trương.
Hơn nữa từ khi khái niệm rượu dưỡng sinh hot lên, rượu của bọn họ cung không đủ cầu, chất lượng cũng bắt đầu giảm hẳn.
Nhưng Tô Lam biết một khi động đến công ty rượu Tô Ký thì nhà họ Tô coi như xong.
Dù sao cũng là bố ruột của mình, tuy ông ta không hoàn thành trách nhiệm của một người bố, nhưng Tô Lam không nhẫn tâm ép bố mình đến đường cùng.
Cô nên làm gì bây giờ.
Tô Nhược Vân không phải người dễ dàng bị đánh đổ như vậy, chỉ cần còn có một quân bài thì cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ, lần này bị chơi một vố đau, chắc chắn cô ta sẽ tìm cơ hội phản công.
Nhà họ Tô.
Tình hình kinh doanh của công ty rượu Tô Ký quả thực rất tốt, bọn họ lên sàn chứng khoán trong thời gian nhanh nhất, chỉ trong vòng nửa năm đã trở thành quán quân về số lượng tiêu thụ.
Bây giờ Tô Khôn đã vượt xa quá khứ, giờ ông ta là sếp lớn với giá trị con người mấy tỷ.
Bây giờ Vương Vãn Hương cũng bước vào hàng ngũ bà chủ nhà giàu, rất nhiều người xun xoe nịnh bợ bà ta, ngày nào bà ta cũng nhận được cả đống quà.
Hôm nay là cuối tuần, Tô Khôn không đến công ty, dạo này ông ta bận quá nên bị Vương Vãn Hương quở trách mấy lần, cuối cùng ông ta cũng có được ngày nghỉ ở nhà.
Tô Khôn đặt một tấm thẻ ngân hàng xuống bàn.
“Bà rút tiền ra rồi cho vào sổ tiết kiệm đi.”
Hồi trước nhìn thấy Tô Khôn mang tiền về nhà là mắt Vương Vãn Hương sáng như đèn pha, còn lần này bà ta uể oải cầm thẻ ngân hàng lên.
“Lần này được bao nhiêu tiền? Tôi nói với ông rồi cơ mà? Tích được nhiều một chút hẵng đưa cho tôi để tôi đỡ phải chạy ra ngân hàng liên tục.”