Nếu không phải ngại đây là bệnh viện, cô đã đánh chết người phụ nữ kiêu ngạo này rồi.
“Cô điên rồi! Tôi thật muốn nhìn xem, có kết quả giám định xong cô còn ngông cuồng được kiểu gì, bây giờ cô đối xử với tôi như này, sau này lúc mang bọn nhỏ đi, tôi sẽ để mấy người không bao giờ gặp mặt nhau nữa!
“Hai người, xin hãy yên lặng. Đây là bệnh viện” Một bác sĩ bước ra ngay lập tức, cau mày.
Vương Bích Vân vội vàng đứng lên, “Bác sĩ, xin hỏi kết quả giám định của mấy bé Tô Duy Hưng thế nào rồi?”
Khi nghe thấy tên con trai mình, trái tim Tô Lam lập tức thắt lại.
Bác sĩ Cổ gật đầu, giao kết quả trong tay cho cô ta, “ Đã có kết quả, các cô có thể tự mình xem”
Vương Bích Vân định đưa tay ra đón, nhưng Tô Lam đã giật lấy, ” Người phụ nữ này, cô có học không đấy hả?”
Cô ta gân họng lên mảng Tô Lam không để ý tới cô ta, đọc nhanh như gió, nhanh chóng lật đến trang cuối cùng: “Thế nào lại…”
Nhìn thấy biểu hiện của Tô Lam, Vương Bích Vân cũng vội vàng nghiêng người: “Ha ha ha, hay lắm! Xác suất 99,99 phần trăm, mấy đứa bé quả nhiên là con của em trai tôi!”
Cả người Tô Lam như bị rút hết khí lực, lung lay sắp đổ.
Vương Bích Vân nhìn thấy sắc mặt cô xám xịt, lập tức tự đắc, “Thứ thấp kém mạt rệp, vừa rồi tôi đã cho cô một cơ hội, nhưng là cô không trân trọng.
Bây giờ không những không lấy được tiền mà con cái cũng không giữ được! Tuyệt lắm, hay lắm!
Đây gọi là quả báo, cô hại em trai tôi thê thảm như vậy, quả báo của cô đến rồi!
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, tôi sẽ cho cô cơ hội nữa nhé?
Thực ra nhà họ Vương của chúng tôi chỉ cần bé trai kia để nối dõi tông đường, còn bé gái đó có hay không cũng không quan trọng.
Mặc dù nhà họ Vương của chúng tôi cũng không thiếu gì một suất cơm này, nhưng con gái là thứ lỗ vốn Nếu cô sẵn sàng quỳ xuống lạy tôi và xin lỗi, tôi có thể cân nhắc việc để bé gái đó đi theo cô. thế nào hả?”
Tô Lam chỉ cảm thấy cả người rét run, tai ù đi.
Mới đây thôi khi đứng đây, cô vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Nói cho cùng, dù Tô Bích Xuân đã nói với cô người đàn ông đã cùng cô trải qua đêm phóng đãng đó là Vương Tiến Phát.
Nhưng đêm đó tối đến nỗi cô giơ tay của chính mình ra cũng không thể nhìn thấy, và cô thậm chí còn không nhìn rõ mặt của Vương Tiến Phát.
Ngoài ra, hai đứa trẻ cũng không có điểm gì giống với Vương Tiến Phát.
Chính vì những lý do đó mà trong lòng Tô Lam vẫn còn hy vọng cuối cùng Nhưng giờ đây, cuộc giám định quan hệ cha con này đã phá hủy hoàn toàn hy vọng của cô Hai đứa trẻ thực sự là con của Vương Tiến Phát!
“Nghe chưa? Chỉ cần cô quỳ xuống, đứa nhỏ sẽ trả lại cho cô! Quỳ xuống, quỳ lạy tôi nhận lỗi!”
Tô Lam giật mình, trong đầu chỉ còn lại một thanh âm.
Thật vậy không?
Chỉ cần cô quỳ gối, quỳ gối thừa nhận lỗi lầm của mình, đứa trẻ sẽ không bị giật mất.
Cô khó xử đến mức chân mềm nhữn ra, thực sự sắp quỳ xuống.
“Mẹ Đột nhiên, một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Nhanh chóng kéo sự tỉnh táo của Tô Lam trở lại, khi cô quay đầu lại, cô thấy Tô Duy Hưng đã đi về phía cô không biết từ lúc nào.
Chớp đôi mắt đắm lệ, Tô Lam thất thần nói: “Duy Hưng, sao con lại ở đây?”
Tô Duy Hưng mạnh mẽ kéo cô ra sau lưng mà bảo vệ, căm hận nói: “Con không tới, không lẽ trơ mắt nhìn mẹ bị người khác ức hiếp sao?”
Vương Bích Vân đắc thẳng cười, “Tô Duy Hưng, xem con nói gì kìa. Từ nay về sau, bác sẽ là bác của con, dì sao có thể bắt nạt mẹ con được? Bác chỉ đang thực hiện một nguyện vọng của cô ấy thôi.”
Tô Duy Hưng lạnh lùng trừng cô ta một cái, “Ngại quá, tôi không có người bác nào kinh tởm như thế”
“Con…
Tô Duy Hưng quay đầu nhìn Tô Lam, “Tô Lam, mẹ sao vậy? Lúc bình thường không phải rất thông minh sao? Sao hôm nay mẹ lại ngốc như vậy? Bà cô này rõ là đang đùa giốn mẹ sỉ nhục mẹ, kể cả mẹ có quỳ xuống thật đi nữa, cô ta cũng sẽ không giao em gái cho mẹ đâu.”
Tô Lam cả kinh.