“Mày nói nhiều quá”
Chứng kiến cảnh tượng này, Tô Lam không bình tĩnh nổi, co hoảng sợ lao về phía Quan Triều Viễn.
Nhưng có điều còn chưa kịp bước chân, cô đã bị người đàn ông phía sau kéo mạnh tay lại, không thể nào nhúc nhích.
Tô Lam điên cuồng giấy dụa kêu to: “Buông tôi ra, buông tôi ra, Quan Triều Viễn”
Bởi vì dưới người anh máu chảy ra càng lúc càng nhiều hơn, nếu cứ tiếp tục để như vậy, còn chưa kịp đưa đi bệnh viện thì có thể anh sẽ gặp nguy hiểm vì mất máu quá nhiều.
“Tao nói mày ngậm miệng lại, nghe chưa hả?”
Người đàn ông nọ lôi mạnh cánh tay của Tô Lam, họng súng đen ngòm nhằm thẳng tàn nhẫn vào trán cô.
Vẻ hung thần ác sát hiện rõ trên khuôn mặt, bắp thịt trên mặt hắn cũng dần nhăn nhó: “Yên lặng, tao bảo mày yên lặng đi.”
Tô Duy Nam bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó, khí áp quanh người anh hạ thấp ngay tức thì.
Trong đôi mắt đào hoa như giấy lên mưa 1o gió lớn.
Anh ta liếc mắt nhìn họng súng trên đầu Mộ Mẫn Loan và Tô Lam, hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời anh giờ lại bị người ta dí súng vào đầu.
Nếu giờ anh mà ra tay thì cùng lắm chỉ cứu được một người, vậy thì nên cứu Mộ Mẫn Loan hay Tô Lam đây?
Cho dù mất đi ai anh cũng không thể nào chấp nhận nổi.
“Mấy người tới từ khu dân nghè phải không, mục đích đơn giản chỉ có thể cho mấy người, nhưng đừng làm thương tổn những người phụ nữ này” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Duy Nam nói đến đây thì xoay người đi tới bên cạnh Quan Triều Viễn, dường như anh muốn kiểm tra vết thương của người kia.
Nhưng anh còn chưa bước được một bước, khẩu súng đang đè trên gáy Tô Lam bỗng vung lên.
Tô Lam bị tên kia đẩy một cái ngã nhào về phía trước, suýt nữa thì ngã lăn xuống.
đất Theo sau đó là tiếng hét giận dữ của người đàn ông, tàn bạo nhìn chảm chãm về phía Tô Duy Nam: “Ai cho phép mày động đậy? Đứng yên ở đó, không được nhúc nhích.”
Sắc mặt của Tô Duy Nam khó coi vô cùng, anh âm trâm nhìn người đàn ông đối diện: “Nếu còn tiếp tục làm vậy nữa thì cô ta sẽ chết”
Người đàn ông da trắng kia đưa tay bóp cổ Tô Lam: “Tao muốn người phụ nữ này, còn những kẻ khác chết sống thế nào tao không quan tâm”
Nói tới đây, hẳn ta nhìn Mộ Mẫn Loan một chút rồi lại nhìn Tô Lam, vẻ mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười quái dị.
“Bên ngoài mưa to như thế, tối nay đừng ai nghĩ tới chuyện xuống núi, nếu đã ở lại đây lâu như vậy, không băng chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Lúc này đây, nước mắt của Tô Lam nhạt nhào, cô tuyệt vọng nhìn Quan Triều Viễn đang nằm dưới đất, khóc như mưa.
Cô nằm chặt lấy góc áo trước bụng mình, khóc không thành tiếng: “Mấy người điên rồi, cái đám người điên này, mấy người là ma quỷ hả”