Khi cô vội vã bước vào văn phòng, thì Phương Trí Thành và Nguyễn Bảo Lan vẫn đang làm thêm giờ.
Cô đẩy cửa bước vào, vừa vặn nghe thấy tiếng Phương Trí Thành đang đứng trên lang can gọi, với giọng điệu có phần nịnh nọt: “Lily, làm ơn giúp tôi một việc. Cô có thể thuyết phục ông Thuy Kì Tạp giúp chúng tôi được không. Nếu thực sự có bất kỳ hiểu lầm nào trong quá trình này, chúng tôi nhất định sẽ tìm cách giải thích rõ ràng. ông Thuy Kì Tạp đã đồng ý với công ty của chúng tôi từ trước mà.
Sau đó lại tự nhiên như vậy, không phải mọi người vốn rất hài lòng không phải sao? Xin chào?… “
Phương Trí Thành chưa kịp nói xong thì đột nhiên cảm thấy tay mình trống không, điện thoại đã bị ai đó giật lấy.
Anh ngạc nhiên nhìn lại và thấy Tô Lam đã cúp điện thoại.
“Tô Lam, cô đang làm gì vậy? Em không nghe thấy, anh đang dùng tất cả sức lực cuối cùng của mình để chiến đấu giành lại dự án này sao?”
Tô Lam trả lại điện thoại cho Phương Trí Thành, cô nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu chúng ta thật sự có ý chân thành giải thích hiểu lầm, nhất định sẽ không liên lạc qua điện thoại. Chúng ta trực tiếp đi khách sạn tìm ông ấy!”
“Em nói gì?”
Trước khi Phương Trí Thành có thể phản ứng kịp, Tô Lam đã kéo anh ấy lại và bước ra ngoài: “Bảo Lan, cô tiếp tục làm việc đi, việc còn lại cứ để chúng tôi lo liệu.”
Nguyễn Bảo Lan cũng sửng sốt trong giây lát, cô ấy nhanh chóng đứng dậy, nhàn nhạt gật đầu: “Vậy mọi người phải cẩn thận đó!”
“Xem cô lo lắng chưa kìa. Chúng tôi chỉ đang đánh cược thôi, cũng không phải là lên núi đao hay xuống chảo lửa đâu. Yên tâm đi!”
Nhìn thấy Tô Lam lúc này vẫn còn tâm trí nói đùa, trái tim của Nguyễn Bảo Lan cũng thả lỏng đôi chút: ‘Chà, chúc mọi người may mắn, nhớ thông báo ngay cho em khi có tin vui nhét”
“Một trăm hai trăm lần yên tâm đi!
_ Chuyện này để chúng tôi lo liệu, hoàn toàn là thích hợp!”
Tô Lam không thèm đếm xỉa đến ba bảy hai mươi mốt thứ xung quanh, trực tiếp kéo Phương Trí Thành ra ngoài, rốt cuộc chỉ có anh ấy biết ông Thuy Kì Tạp đang ở khách sạn nào.
Phương Trí Thành, người bị cô cưỡng ép nhét vào trong xe, bày tỏ vẻ mặt cay đắng: “Tô Lam, chúng ta thực sự có thể làm điều này sao?”
“Bất kể như thế nào, mệnh lệnh của chúng ta tuyệt đối không được đánh mất cơ hội này!”
Vừa nói dứt câu, Tô Lam vừa đạp chân ga, chiếc BMW màu trắng nhanh chóng lái ra khỏi gara dưới tâng hầm.
“Mau nói, là khách sạn nào?”
Phương Trí Thành miễn cưỡng nói ra địa chỉ của khách sạn, Tô Lam lái chiếc BMW màu trắng gần như vội vã đi về phía khách sạn đó.
Lúc này, Nguyên Bảo Lan cũng mới sắp xếp tài liệu trên bàn làm việc và khóa cửa công ty lại.
Cô ấy định đi vào thang máy, nhưng vừa bước đến lối vào thang máy, đột nhiên có hai người đàn ông mười phần vạm vỡ từ đi tới.
Họ đi thẳng tới sau lưng Nguyễn Bảo Lan: “Cô là Nguyễn Bảo Lan?”
Nguyễn Bảo Lan cũng đơ ra một lúc, cô ấy dường như chưa hoàn hồn, quay lại hỏi: “Các người là ai?”