“Chân.”
Tô Lam mặc quần dài, Quan Triều Viễn cũng không thấy được vết thương của cô.
“Để anh xem.”
“Không cần đâu, vừa băng bó xong rồi, khâu mấy mũi, trong thôn không có thuốc tê nên em đau muốn chết!”
Tô Lam nói xong lại cảm thấy tủi thân, lập tức bật khóc.
Quan Triều Viễn lại ôm cô vào lòng.
“Phải khâu mà sao lại không tiêm thuốc tê? Chúng ta không cần đến cái nơi chim không thèm ị này nữa!”
Quan Triều Viễn tức giận nói.
Vừa dứt lời, một tiếng ‘bẹp’ vang lên, sau đó hai người ngửi thấy mùi thối.
Đưa mắt nhìn, một bãi phân chim rơi trên vai Quan Triều Viễn.
Khỏi cần nói cũng biết biểu cảm của Quan Triều Viễn lúc đó phức tạp cỡ nào!
Phải biết anh là người mắc bệnh sạch sẽ, mất một thời gian mới có thể chịu đựng được việc Tô Lam lau nước mũi và nước mắt lên người anh.
Giờ lại có một bãi phân chim!
Tô Lam nhìn bãi phân chim, lập tức nín khóc rồi bật cười.
“Anh xem chim nó trả thù anh đấy, ai bảo anh nói ở đây chim không thèm ị! Giờ chim đang chứng minh sự tồn tại của nó đó, ha ha!”
Thấy Tô Lam cười, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng thở hắt một hơi, xem ra anh vẫn phải cảm ơn con chim đi ị này!
“Không khóc nữa?” Quan Triều Viễn véo mũi Tô Lam.
Tô Lam sụt sịt, làm ra vẻ chuẩn bị khóc tiếp.
“Em nhìn đi thì biết, anh không nói nữa, em xem phân chim tiếp đi.”
Tô Lam bĩu môi, lấy khăn giấy trong túi ra lau sạch phân chim trên vai Quan Triều Viễn.
“Chân em đau… làm sao bây giờ? Tối nay không về nhà được rồi.”
“Anh cõng em.”
“Hửm?”
Quan Triều Viễn quay người lại rồi ngồi xổm xuống.
“Nhưng phải đi đường xa lắm.”
“Không sao, lên đi, chúng ta sắp được về nhà rồi.”
Tô Lam trèo lên lưng Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn dễ dàng cõng cô lên.
Tiêu Mạch Nhiên thấy cảnh này, nhìn bóng lưng hai người đi xa, bỗng nhiên trong lòng cô ta hơi chua xót.
Trông có vẻ tình cảm của họ rất tốt.
Nhưng tại sao Tô Lam trước nay ở bên ngoài luôn mạnh mẽ lại mong manh yếu đuối như vậy khi đứng trước Quan Triều Viễn?
Lẽ nào thật sự như câu nói đó? Đàn ông sinh ra luôn có ham muốn che chở, cho nên họ sẽ nghiêng về phía người được họ che chở hơn?