Bởi vì ngay từ khi cô bước vào, người đàn ông này vẫn nhìn thẳng chăm chãm vào cô, không hề giấu giếm.
Mặc dù có cảm giác khao khát muốn chạy trốn, nhưng cô nghĩ tới số tiền thưởng gấp ba lần vào cuối tháng lại tiếp tục nhẫn nhịn.
Thở một hơi, cô đi tới đối diện Quan Triều Viễn và ngồi xuống: “Anh Quan, không biết anh không khỏe ở đâu?”
“Trái tim.”
“Tâm lý?” Có vẻ như anh ta có vấn đề về tâm thần, đúng đây là chuyên ngành của cô.
“Vậy anh có thể mô tả chỉ tiết các triệu chứng được không?”
“Không có hứng thú với phụ nữ.”
“Không có … cái gì?” Tô Lam ngây ngốc.
“Bác sĩ Tô, tai không được tốt sao?”
*„.” Tô Lam đã chống lại sự thôi thúc bùng nổ của mình: “Có nghĩa là, anh Quan, bệnh của anh là .. không cứng được ? Không hứng thú với tất cả phụ nữ?”
“Cũng không hẳn”
Câu trả lời vớ vẩn gì thế?
Cả buổi trời, để cô ra ngoài chuẩn bệnh, lại là tới điều trị liệt dương?
May mà, trong khi đang học tâm lý học, cô cũng đã theo học một thầy dạy đông y.
Lúc đó thầy của cô đối với phương diện này cũng có chút thành tích cho nên cô đã học được nhiều điều từ người thầy của mình.
Chỉ cần không phải đặc biệt phức tạp, thì không thành vấn đề.
Tô Lam kiên nhãn giải thích: “Anh Quan, nếu anh muốn chữa bệnh này thì hãy hợp tác với tôi. Mọi câu hỏi của tôi đều phải được trả lời một cách trung thực.”
“Cô hỏi đi”
“Anh có kinh nghiệm XXYY bao giờ chưa?”
“Có.”
“Lần cuối cùng là khi nào?”
“Năm năm trước.”
“Chà … lúc đó có gì không thoải mái không?”
Đột nhiên Quan Triều Viễn nhìn cô : “Cô ấy rất thoải mái, tôi cũng cảm thấy không tệ.”
Không biết tại sao khi bị anh nhìn như vậy, mặt Tô Lam bỗng nhiên nóng lên.
Có phải vì ánh mắt của người đàn ông này quá bí ẩn?
“Khu khụ” Tô Lam ngượng ngùng hỏi: “Vậy … anh thường không quan tâm đến phụ nữ, nhưng anh có ham muốn không?”
“Có”
“Vậy anh giải quyết thế nào?”
“Dùng tay.”
“Dùng ..” Ngay khi Tô Lam nhìn lên, cô thấy những đầu ngón tay dài của anh, ngượng ngùng gấp đôi.