Tô Duy Nam đứng lên, nhẹ nhàng vuốt lấy tóc của cô: “Đại khái khoảng một tuần sau anh sẽ trở về bên kia.”
“Anh đi nhanh như vậy sao?”
Vừa nói xong, Tô Lam ngay lập tức cảm thấy hối hận. Hiện tại, Mộ Mẫn Loan vẫn còn đang ở nước ngoài, sống chết chưa rõ, anh trai của cô chắc chắn sẽ không thể ở lại đây trong khoảng thời gian dài được.
“Ừm”
Tô Duy Nam nhẹ gật đầu.
Ngay lúc này, một nhân viên trông coi mộ đi về phía của bọn họ.
“Xin hỏi một chút, mọi người là người của nhà họ Tô sao?”
Tô Lam gật đầu: “Đúng vậy! Chính là bọn tôi”
“Chuyện là thế này, nghĩa trang của chúng tôi chuẩn bị tu sửa con đường này, đồng thời trong quá trình tu sửa đó, nếu chúng tôi phát hiện thấy có ngôi mộ nào bị tổn hại, chúng tôi cũng sẽ lập tức tiến hành sửa chữa luôn. Cô có thể ký tên cho tôi được không?”
Bởi vì tang lễ trước đó là do một tay Tô Lam tổ chức, nên chữ ký này cũng phải do chính cô ký tên.
Tô Lam quay người nói với Tô Duy.
Nam và Quan Triều Viễn: “Em đi ký tên rồi sẽ nhanh chóng trở về.”
“Được.”
Hai người đàn ông vô cùng ăn ý với nhau gật đầu. Nhưng Tô Lam vừa quay đầu đi, Quan Triều Viễn đã ngay lập tức nhíu mày: “Lần này anh trở về, chắc chắn không phải chỉ vì ngày giỗ thôi đúng không?”
Đôi mắt của Tô Duy Nam ánh lên tia tối âm trầm, chỉ là rất nhanh sau đó, khóe miệng của anh ấy lại cong lên, hiện ra một nụ cười nhàn nhạt: “Không phải! Quan Triều Viễn! Anh cho rằng tôi về là vì cái gì?”
“Theo tôi được biết thì bản án nhà họ Tư: sẽ mở phiên tòa thẩm tra xử lý vào ngày mai, không phải anh là quan tâm đến chuyện này sao?”
Quan Triều Viễn nói thẳng ra, khiến cho ánh mắt của Tô Duy Nam trở nên lạnh lẽo, anh lười biếng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Quan Triều Viễn: “Cũng may anh không phải là kẻ thù của tôi, nếu không, tôi cam đoan rằng, việc đầu tiên mà tôi làm chính là giết chết anh”
Nếu như người khác nghe được lời này của Tô Duy Nam, e rằng anh ta đã bị dọa đến sợ không còn một giọt máu nào cả. Chỉ là người đàn ông này là Quan Triều Viễn, là người mà dù núi có sập ở trước mặt, anh cũng sẽ không thay đổi sắc mặt.
“Anh cũng nên cảm thấy mình rất may mắn khi là anh trai của Kim đi! Nếu không, người đầu tiên mà tôi giết chết chính là anh đó!”
Trong mắt Quan Triều Viễn, người mà có thể trở thành đối thủ của anh, ngoại trừ Lục Mặc Thâm và Hỗn Thế Ma Vương bên ngoài nhà họ Quan, chắc cũng chỉ còn có Tô Duy Nam.
“Thế nào? Mới ở Ninh Lâm có một ngày, mà anh đã chuẩn bị đầy đủ hế sao?”
Tô Duy Nam híp đôi mắt lại, đáy mắt chợt lóe lên tia tàn ác: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì! Chuyện này không liên quan đến anh! Việc bây anh cậu cần làm chính là chăm sóc cho người có thai, còn những chuyện khác, anh không cần phải quan tâm đến”