“Tôi là Tô Lam, bác sĩ của anh, anh tin tưởng tôi đi có được hay không?”
Tô Lam đưa mắt nhìn anh: “Đùi anh chảy rất nhiều máu, để cho tôi xem giúp anh nhé?”
Giọng của người phụ nữ này rất ôn nhu, khiến thần kinh đang căng thẳng của anh cũng buông lỏng xuống.
Tô Lam chậm rãi dẫn anh đến bên giường rồi ngồi xuống, đang định tiêm cho anh một liều an thần.
“A!”
Quan Triều Viễn giống như là bị ống kim tiêm kích thích.
Anh giơ tay ra bóp cổ Tô Lam: “Cô không phải là cô ấy, cô là Tô Bích Xuân, cô bỏ thuốc vào nước của tôi, cô muốn hại tôi!”
Tô Lam hoảng sợ lắc đầu.
Vừa rồi, Quan Triều Viễn bổ nhào lên người Tô Bích Xuân là bởi vì anh bị bỏ thuốc?
Không biết vì sao, rõ ràng mình vẫn còn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, thế nhưng lúc biết được tin tức này, không hiểu sao đáy lòng cô lại thở ra một hơi.
“Cô… Đáng chết!” Lực tay của Quan Triều Viễn càng lúc càng mạnh, giơ lên một cái vứt cô lên trên giường.
“Khu khụ khu!”
Tô Lam chật vật ho khan mấy tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ như muốn giết người của Quan Triều Viễn, cô nhịn đau bò lên, trước khi Quan Triều Viễn kịp có thêm hành động cô đã lao đến mãnh liệt hôn anh.
Ở dưới tình thế cấp bách này cô mới có động tác bất đắc dĩ như thế, thế nhưng.
không biết vì sao Quan Triều Viễn lại cứng đờ.
Hương vị này rất thơm, rất ngọt…
Rất quen thuộc.
Khiến máu toàn thân anh bắt đầu sôi trào.
Quan Triều Viễn lập tức đảo khách thành chủ, hung hãng quấn lấy môi cô.
Hai mắt Tô Lam trừng đến căng tròn, muốn phản kháng thế nhưng toàn thân đều bị Triều Viễn áp chế, không thể động đậy.
Nhiệt độ trong phòng cấp tốc nóng lên.
Lục Anh Khoa nhìn thấy tình huống này, không dám tiếp tục chậm trễ nữa.
Mấy người lảo đảo nghiêng người bò dậy, kéo Tô Bích Xuân giống con lợn chết đi ra ngoài Trong phòng, lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Mấy người Lục Anh Khoa mặt mũi sưng bầm đứng ở cửa ra vào canh gác, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào trong, “Quan Triều Viễn, anh…anh tỉnh táo lại cho tôi!”
Tô Lam phát hiện tình huống đã bắt đầu mất kiểm soát.
Lúc đầu chỉ là hôn trấn an, những tình huống bây giờ, giống như nụ hôn của cô đã kích thích toàn bộ hiệu lực của thuốc bị đè nén đã lâu trong người anh vậy.
Anh giống như là một con sư tử đang điên cưồng, ngoại trừ muốn cắn nuốt cô ra, thì không còn có bất cứ ý thức nào nữa.
Tô Lam muốn đi tới giường nhặt thuốc an thần lên, thế nhưng còn chưa kịp bò qua đó, cô đã bị Quan Triều Viễn kéo trở về.