“Ừm, chiều nay, anh sẽ dẫn em tới một nơi”
“Vâng ạ”
Nói xong, Quan Triều Viễn quay người rời đi Sau khi nghe thấy tiếng khởi động động cơ truyền từ dưới lầu lên, Tô Lam trực tiếp giấm chân trần lên trên thảm, chạy cực nhanh tới ban công.
Từ chỗ này, cô có thể dễ dàng nhìn thấy xe của Quan Triều Viễn đi ra từ biệt thự.
Tô Lam sờ lên bụng của mình, tưởng tượng đến cảnh, sau khi các con ra đời, đợi đến một lúc nào đó, bốn mẹ con cô sẽ ngồi ở đây đưa mắt tiễn cha đi làm, đợi cha trở về.
Đây nhất định sẽ là một chuyện rất hạnh phúc.
Buổi chiều, lúc hơn một giờ, Quan Triều Viễn quả nhiên về nhà.
Vừa nghe được tiếng động cơ, Tô Lam ngay lập tức chạy ra mở cửa. Cô đã thay xong quần áo từ trước, thậm chí, cô còn cố ý đeo thêm một chiếc ba lô nhỏ khiến cho cả người đều tỏa ra khí chất thanh xuân dào dạt.
Vừa lên xe, cô đã mở miệng dò hỏi: “Cha nó ơi! Anh đã ăn cơm chưa? Trong nhà còn thức ăn đó, có muốn em đi hâm lại cho anh không?”
Khi Tô Lam chuẩn bị xoay người đi vào nhà, Quan Triều Viễn đã cầm lấy tay của cô kéo lại: “Không cần, anh ăn rồi”
Xe chậm rãi di chuyển, ra khỏi khu biệt thự.
Tô Lam ngồi ngay ngắn ở trên xe, nhìn Quan Triều Viễn hỏi: “Cha nó ơi! Chúng ta đi đâu vậy?”
Bởi vì Tô Lam đang mang thai, cho nên, chỉ cần cô ngồi ở ghế trước, Quan Triều Viễn sẽ cố gắng giảm tốc độ xuống, tránh hết tất cả các hố có ở trên đường, làm cho xe di chuyển một cách nhẹ nhàng nhất.
Nhưng không hiểu sao sau khi bị Tô Lam hỏi chuyện, sắc mặt của anh lại trở nên có chút ngưng trọng: “Đến đó rồi em sẽ biết”
Tô Lam bưồn bực lấy tay chống mặt, tựa vào cửa sổ ngắm cảnh ở bên ngoài: “Sao lại phải bí mật như vậy chứ?”
Sau hơn nửa giờ lái xe, Quan Triều Viễn dừng xe ở một bãi đậu xe dưới đất.
Lúc anh nghiêng đầu sang, anh phát hiện ra Tô Lam đã ngủ thiếp đi ở trong xe. Anh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng gọi tên của cô: “Tô Lam…”
“Dạ?”
Tô Lam mơ mơ màng màng dụi đôi mắt, ngắm nhìn bốn phía xung quanh một lượt, phát hiện xe đã dừng lại: “Đến nơi rồi sao!
Em đã ngủ trong bao lâu vậy?
“Hơn hai mươi phút rồi, gần đây xảy ra chuyện gì sao? Sao càng ngày em càng thích ngủ vậy?”
Tô Lam có chút bất đắc dĩ sờ lên bụng của mình: “Chuyện này không thể trách em, phải hỏi con một chút!”
Vừa nói chuyện, hai người vừa đi xuống xe.
Quan Triều Viễn đưa Tô Lam đi đến chỗ thang máy ở phía bên kia.
Tô Lam cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, nhìn ngó khắp bốn phía xung quanh: “Chỗ này là chỗ nào vậy?”
Đến khi lên đến tầng ba, cửa tháng máy mở ra, Tô Lam phát hiện, nơi bọn họ đến là một nơi rất trang nghiêm. Cách đó không xa, có hai viên cảnh sát của tòa án đang đứng ở bên cạnh một cái cửa, trên đó còn có một bảng hiệu rất lớn viết “Toán án nhân dân tối cao Ninh Lâm”
“Toà án?”
Tô Lam vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn Quan Triều Viễn. Nhưng Quan Triều Viễn không nói gì, anh chỉ cúi đầu xuống nhìn đồng hồ trên tay của mình: “Vừa kịp lúc”