“Tôi đi là được chứ gì?” Tô Nhược Diệu liếc nhìn căn biệt thự sang trọng này lần cuối, sau đó tự đi ra khỏi cửa.
Anh ta đi một quãng đường rất xa mới tìm được nơi có thể bắt taxi, nhưng anh ta chẳng còn một đồng nào trên người nên không ai chịu chở anh ta, anh ta đành phải đi bộ suốt quãng đường, đến khi rạng sáng mới tìm được nhà mình, nhưng lại phát hiện ra rằng nhà mình bị dán giấy niêm phong, thế là anh ta vội vàng gọi cho Vương Vãn Hương, lúc này mới tìm được nhà mình.
“Ôi! Thằng con chết bầm này! Con đã đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?” Khi vừa nhìn thấy Tô Nhược Diệu, nước mắt Vương Vãn Hương không kìm được mà tuôn rơi!
“Mẹ à… con sắp mệt chết rồi, mẹ tìm thứ gì cho con ăn được không?”
“Sao con lại có cái thói này cơ chứ?” Vương Vãn Hương vừa mắng vừa đi vào bếp tìm đồ ăn cho Tô Nhược Diệu.
Tô Nhược Diệu đi bộ lâu như vậy nên đã đói đến mức ngực dán cả vào lưng rồi, Vương Vãn Hương nấu cho anh ta một bát mì, anh ta lập tức ăn sạch.
Tô Khôn cũng đã dậy, khi nhìn thấy Tô Nhược Diệu thì cũng mắng cho anh ta một trận.
Nhưng bây giờ anh ta đã bình an trở về, cả hai đều không có gì để nói nên đành thôi.
Ăn mì xong, Tô Nhược Diệu cũng có tinh thần hơn.
“Bố mẹ, hai người biết không? Con đã đến nhà Tô Lam, bố mẹ biết không? Nhà họ thực sự rất sang trọng! Khi vào bên trong thì trời ơi!!! Thật sự là rất giống một tòa cung điện!”
Tô Nhược Diệu vừa nói vừa khoa chân múa tay.
Tô Khôn và Vương Vãn Hương đã từng đến hoa viên Crystal nên không hề cảm thấy có gì hiếm lạ.
“Con đến chỗ nó làm gì?”
“Mẹ đừng nhắc nữa, con vốn định nhờ cô ta giúp đỡ nhưng ai ngờ cô ta không nhận người nhà, đuổi thẳng con ra ngoài! Bố mẹ cũng không biết cô ta ăn nói khó nghe thế nào đâu!”
“Nó đã nói gì?”
“Cô ta nói là thà nuôi một con mèo con chó cũng sẽ không quan tâm đến con. Điều đó có nghĩa là ngay cả chó mèo mà con cũng không bằng! Tô Lam đã trở thành phượng hoàng, hoàn toàn không nhận người nhà!”
“Nó thật sự nói như vậy ư? Nói chúng ta còn không bằng chó mèo?” Vương Vãn Hương đập bàn với vẻ tức giận.
“Còn có câu khó nghe hơn nữa! Nhưng con không nói với bố mẹ đâu, để tránh bố mẹ sẽ tức giận! Trong nhà Tô Lam giàu có như vậy, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội tốt này.”
Tô Nhược Diệu quan sát căn nhà mà gia đình mình thuê, “Cô ta giàu có quyền thế, trong khi đó chúng ta lại sống trong căn nhà rách nát này, nào có đạo lý này! Công ơn nuôi dưỡng lớn hơn trời! Cô ta không quan tâm con cũng được, nhưng phải quan tâm tới bố mẹ!”
“Đừng nói nữa, trái tim của Tô Lam đã bị chó ăn mất rồi!”
“Bố mẹ không thể nản lòng, chúng ta phải tìm cách!”
Trung tâm thương mại quốc tế Tinh Kỳ.
Đây là trung tâm thương mại sang trọng nhất thành phố Z, các sản phẩm được bán ở đây đều là những thương hiệu lớn của quốc tế, nhưng vì giá cao nên không có nhiều khách hàng, hơn nữa hôm nay lại là thứ hai nên trong trung tâm thương mại càng vắng vẻ hơn.
Ban đầu Quan Triều Viễn dự định đuổi hết những khách hàng khác đi, vì trung tâm thương mại quốc tế này cũng có cổ phần của Tập đoàn Dark Reign, nhưng Tô Lam cảm thấy như vậy rất phiền phức. Nếu sau này cô đến siêu thị hoặc trung tâm thương mại mà đều phải đuổi hết những khách hàng khác đi, vậy thì sau này cô cũng không cần ra ngoài nữa.