Vài người đang mang chim nuôi đi dạo, vài người đang hát kịch, còn vài người thì đang chơi cờ.
‘Vô cùng náo nhiệt Tô Mỹ Chỉ tò mò về mọi thứ, dù nhìn thấy gì thì cũng phải đi qua để xem xét.
Nhưng Tô Duy Hưng lại gần như là chẳng thấy hứng thú với thứ gì.
“Cái ông này, sao chưa gì đã đi lại rồï? Nếu ông cứ thế này thì sau này không ai cùng ông chơi cờ nữa đâu.”
Đột nhiên, một âm thanh quát tháo phát ra từ một qóc của công viên.
Cách đó không xa, vài ông già tóc bạc đang cùng nhau chơi cờ vây.
Một trong những ông già mặc áo dài truyền thống bị một số người khác đẩy ra: Tôi nói cho ông biết, hôm nay ông đã đi lại ba lần rồi, quá tam ba bận, nhanh đi đi!”
Ông già trông có vẻ bực bội: “Tôi biết bút sa gà chết, nhưng quân này không phải tôi còn chưa có đặt xuống sao?
Không cho phép người ta suy nghĩ à?”
“Có ai suy nghĩ như ông không? Một nước cờ mà suy nghĩ tới mười phút, ai chơi cùng ông, nhanh đi đi”
Ông cụ bị nói như vậy, vẻ mặt bực bội quay người đi: “Tôi khinh! Không chơi thì không chơi, tôi đây còn lâu mới chơi với mấy người.”
Ông cụ tức giận quay người lại, đang định rời đi, đột nhiên nhìn thấy một cậu bé bốn năm tuổi đang đứng trước mặt.
Cậu bé đó trông trắng trẻo đầy đặn, vô cùng đáng yêu.
Ông cụ hoảng hốt, cảm thấy được khuôn mặt non nớt này có chút quen mắt.
Lúc này, thấy tên nhóc đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, ông cụ nhếch miệng bước lên phía trước: “Nhóc con, cháu đi lạc sao? Cha mẹ cháu đâu?”
Tô Duy Hưng Nhưng nhìn ông cụ đầy tỉnh thần trước mặt “Bị người ta mảng như vậy rồi còn quan tâm đến người khác? Không có việc gì thì nâng cao kỹ năng chơi cờ đi rồi nói”
Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Tô Duy Hưng xoay người rời đi, vô cùng kiêu ngạo.
Sở thích lớn nhất trong đời của ông cụ là đánh cờ, vừa nấy bị mấy ông lão kia hắt hủi cũng bỏ đi, nhưng một đứa trẻ bốn năm tuổi cũng dám cười nhạo kỹ năng đánh cờ của ông. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ông cụ nhất thời tức giận “Này, tên nhóc này, cháu ăn nói ngông cưồng, chắng lẽ cháu biết đánh cờ sao?”
Tô Duy Hưng hừ lạnh: “Biết đánh cờ thì có gì kỳ lạ? Những thứ đơn giản như vậy chỉ những người ngu ngốc mới không biết”
“Khẩu khí cũng đủ ngạo mạn, như vậy đi, chúng ta đấu một ván thế nào?”
Ông cụ nhất thời hăm hở.
Ông cụ không thể chơi thắng mấy ông già đăng sau kia, nhưng không đến nỗi không thắng được tên nhóc bốn năm tuổi này chứ.
Hôm nay đã thua nhiều trận như vậy rồi, phải Tìm lại cảm giác thành tựu chứ?
Sau khi nghe lời đề nghị của ông cụ, Tô Duy Hưng đánh giá ông cụ từ trên xuống dưới.
Cuối cùng, trong mắt hiện lên sự ghét bỏ: “Cháu không chơi với một người kỹ năng quá kém, lãng phí thời gian của cháu.”
“Cháu…
Ông cụ suýt chút nữa tức giận đến nấc cục.
Chương 3080
Ông vội vàng tiến lên phía trước vài bước, chặn Tô Duy Hưng lại “Như vậy đi, ba ván thẳng hai, chỉ cần cháu thắng, ông sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của cháu, thế nào?”
Tô Duy Hưng cau mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó: “Chỉ dựa vào ông có thể thỏa mãn cháu được nguyện vọng gì?”
“Đừng đánh giá thấp ông, ngoài cái mạng già này của ông thì chuyện gì ta cũng có thể giúp cháu”
Nhìn thấy khẩu khí của ông cụ lớn như vậy, đôi lông mày của Tô Duy Hưng cuối cùng cũng dãn ra “Nếu đã như vậy thì cháu cũng miễn cưỡng chơi cùng ông một ván.”
Ông cụ liền lấy trong túi ra bàn cờ và quân cờ, hăng hái ngồi xuống.
Ông cụ vừa xếp cờ vừa thầm nghĩ trong lòng; Tên nhóc xấu xa, hôm nay ông đây sẽ dạy cháu thế nào gọi là không tôn kính người già.
Hừt Thể nào gọi là gừng càng già càng cay!
Mười phút sau.
“Chiếu tướng, ông thua rồi!”
Tô Duy Hưng chiếm lấy con cờ cuối cùng của ông cụ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ông cụ trước mắt.
Ông cụ không dám tin vào mắt mình, đứa nhỏ.
này thật sự chỉ mới bốn năm tuổi sao?
Nhưng kiểu đánh cờ này khiến ông cụ không thể chống đỡ.
Đừng nói bản thân, e rằng trong cả cái công viên này chẳng có mấy người là đối thủ của cậu bé.
“Không thể nào, không thể nào, lần này nhất định là trùng hợp, cháu gặp may. Lại một hiệp nữa, ông đảm bảo cháu sẽ thua đến thất bại thảm hại: Ông cụ không thừa nhận thất bại, nghiến răng nghiến lợi xếp lại bàn cờ: “Lại đi, lại đi”
Ván thứ hai bắt đầu ngay sau đó, ông cụ thận trọng hơn nhiều so với ván đầu tiên Một nước cờ mà cân nhắc tới nửa ngày cũng không thể đi, hoặc là sau khi đi rồi lập tức sẽ hối hận.
“Đi nước này đi, haiz, không đúng không đúng không đúng, Đi nước này”
“Chắc chắn chưa?”
“Chưa chắc, chưa chắc, ông nghĩ lại đã, nghĩa lại đã”
“Được rồi, đi nước này, chắc chắn, không đổi nữa”
“Chiếu tướng, ông lại thua rồi”
Lần này ông cụ ngẩn người luôn rồi.
“Nhận thua rồi sao?”
Tô Duy Hưng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt.
Mặc dù ông cụ trước mặt rất thích thú với việc đánh cờ, nhưng kỹ năng quả thực chẳng ra làm sao.
Sở dĩ cậu biết đánh cờ là do thời gian rảnh Quan Triều Viễn dạy cậu bé, nhưng Quan Triều Viễn chỉ dạy cho cậu bé những điều cơ bản của đánh cờ.
Trên thực tế trong quá trình học đều là những kinh nghiệm cậu bé tự mình mò mẫm được.
“Không nhận thua! Đã nói là ba ván, nếu cháu thắng cả ba ván ông mới tâm phục khấu phục.”
Tính cách ông cụ vô cùng ngang ngược, mặc dù cuống đến độ đầu ướt mồ hôi nhưng vẫn cần răng không rên rỉ Tô Duy Hưng nhún vai, không có gì “Vậy bắt đầu đi”
Chương 3081
Hai mươi phút sau.
“Ha ha ha, cháu xem, ông đã nói rồi, kỹ năng của cháu cũng chỉ có vậy, ván này ta không thua”
“Ông quả thật là không thua, ông chỉ là đi lại năm lần, chơi xấu ba lần mới miễn cưỡng hòa với cháu mà thôi”
Tô Duy Hưng nói lời này khiến ông cụ càng thêm đỏ mặt tía tai.
“Ông không cần biết, dù sao ván này chúng ta hòa nhau.”
Tâm tình ông cụ rõ ràng rất tốt, đưa tay ra sờ đầu Tô Duy Hưng: “Vốn nói là cháu thẳng ông mới đáp ứng một điều kiện của cháu. Bây giờ cháu thắng hai ván, chúng ta hòa một ván”
“Sau này bằng giờ này mỗi ngày ông đều ở trong công viên chờ cháu, chỉ cần cháu có thể giúp ta đánh bại một người, thì chuyện đáp ứng cháu một chuyện nói lúc trước vắn còn hiệu lực, thế nào?”
Tô Duy Hưng nghỉ ngờ đánh giá ông cụ một hồi “Ông muốn cháu giúp ông đánh bại ai?”
“Dù sao cũng là một tên nhóc đánh cờ rất lợi hại. Mỗi tối ông đều phải quay về đấu với nó vài ván cờ, nhưng mỗi lần đều bị nó đánh tới thua thảm hại. Sau này, tối hôm trước ông đánh cờ với nó xong hôm sau ông sẽ tới tìm cháu tìm cách giải. Chỉ cần cháu có thể thắng nó một lần, ông lập tức thực hiện lời hứa của mình, thấy sao?”
Tô Duy Hưng nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Dù sao nghe mẹ nói, bọn họ còn phải một tuần nữa Ở đây cũng quả thực rất buồn chán, tìm chút niềm vui cũng được.
“Được, cháu đồng ý ông”
“Quân tử nhất ngôn”
ở lại đây “Tứ mã nan truy”
Quan Triều Viễn vốn định bữa tiệc tối hôm nay sẽ mang hai đứa nhóc về gặp mặt ông cụ.
Ông cụ vẫn luôn hi vọng được ôm chắc trai, lần này trực tiếp thực hiện nguyện vọng của ông cụ luôn.
Nhưng ai biết, ông cụ vừa về liền nhốt mình ở trong phòng nghiên cứu bàn cờ, hoàn toàn không gặp bất cứ ai, thậm chí đến cả Quan Triều Viễn cũng bị ông cụ đuối ngoài.
Ngày thứ hai, cũng là ngày mà Lâm Thúy Vân đến thủ đô.
Vốn dĩ Tô Lam chỉ muốn tự mình đi đón Lâm Thúy Vân thôi, nhưng cuối cùng Quan Triều Viễn cũng thoát khỏi bàn tay của ông cụ Quan nên cũng muốn đi theo.
‘Vậy thôi cũng được, nhưng Tô Lam vừa mới bước từ trong nhà của ông cụ ra thì lại phát hiện Lục Mặc Thâm vậy mà cũng đi theo.
Cô bất đắc dĩ thở dài: “Hai vị nam thần này, hai vị thật sự rãnh rỗi như vậy sao?”
Quan Triều Viễn đang lái xe, cau mày đáp: “Em là vợ anh, đi cùng với em thì có sao đâu?”
Lục Mặc Thâm ngồi phía sau cũng có vô cùng bình tĩnh: “Tôi cũng đi đón vợ tôi mà, có vấn đề gì sao?”
Tô Lam bày ra vẻ mặt chết lặng: *.. Được được được, các anh không có vấn đề gì hết, tôi mới là người có vấn đề”
Lúc này đường ở thủ đô khá đông đúc, bọn họ mất hơn một giờ mới tới được sân bay thủ đô.
Chương 3082
Mười mấy phút sau, một bóng dáng xinh đẹp.
cao ráo thon thả chạy vọt ra từ phía cửa VIP, cuốn theo một sự nhiệt tình to bự sau lưng.
Lâm Thúy Vân mặc một chiếc áo lông rộng rãi màu trắng, kết hợp với một chiếc quần short denim, làm lộ ra hai chiếc đùi thon thả, vô cùng.
trẻ trung, bước ra như một phong cảnh tuyệt đẹp.
vô cùng, “Thúy Vân, Thúy Vân, ở bên nà) Tô Lam vừa liếc mắt là đã thấy cô ấy, vui mừng vẫy tay chào hỏi.
Lâm Thúy Vân cũng nhìn thấy Tô Lam, đôi mắt sáng lên ngay tức khắc.
Cô ấy nhanh chóng chạy tới, trực tiếp cho cô.
một cái ôm chầm: “Tô Lam, bên này chơi vui không?”
Tô Lam than vấn thở dài: “Mấy ngày nay mình toàn ở nhà ông nội của nam thần của cậu thôi, đến cửa còn chẳng ra được nữa nên mình cũng không biết.”
Lâm Thúy Vân cau mày: “Nam thần, cái này là anh không đúng rồi, công cuộc tiếp đãi khách của anh còn chưa đủ tốt đâu đó?”
Lâm Thúy Vân vừa nói câu này, vừa nhìn qua phía Quan Triều Viễn Nhưng mà cái nhìn này, lại làm cô ấy lập tức trợn tròn mắt: “Lục cầm thú, sao anh cũng ở đây thế?”
Lục Mặc Thâm nhướn mày, trên mặt lộ ra chút không vui. Anh ta đưa tay sờ điện thoại di động trong túi “Chắc là tôi nên hỏi thử dì Lâm xem, tên tôi đổi thành Lục căm thú từ lúc nào thế?”
Lâm Thúy Vân vừa thấy Lục Mặc Thâm lại đem mẹ cô ra thì trực tiếp trợn tròn mắt.
Nhanh chân vọt tới trước mặt Lục Mặc Thâm, kéo cánh tay anh ta lại “Giáo sư Lục nói bậy nói bạ gì thế? Ngài đây là người phong lưu hào phóng, anh tuấn tiêu sái như vậy, sao lại là căm thú được chứ?”
Vừa nói xong, cô còn la phong long bốn phía xung quanh: “Cũng chẳng biết là tên không biết xấu hổ nào lại dám chê giáo sư Lục của chúng ta như vậy nữa”
Lục Mặc Thâm: “.
Lâm Thúy Vân cười đầy nịnh nọt, sau khi lấy lòng xong thì cũng hỏi lại “Nhưng mà giáo sư Lục này, sao anh cũng ở đây thế?”
“Cô nói coi sao tôi phải ở đây?”
Lục Mặc Thâm mở tin nhắn Zalo trong điện thoại ra, bật một đoạn tin nhắn thoại ngắn lên.
Ngay tức khắc, giọng mẹ Lâm thanh thúy mà vang dội đã truyền ra: “Con rể à, hôm nay vợ con phải đến thủ đô để thử giọng, không phải con cũng đúng lúc công.
tác ở bên đó sao? Nếu có rãnh rỗi nhớ đi nhìn một chút, mẹ sợ vợ con tuổi còn trẻ, ngơ ngơ ngác ngác lại bị người ta gạt mất thì khổ”
“Nghe chưa?” Lục Mặc Thâm bình thản nhìn Lâm Thúy Vân.
Lâm Thúy Vân thật sự hận không thể tìm một cái hố để chui vào: Vị nữ sĩ này thật sự là mẹ ruột của cô sao?
‘Sao cô nghiêm túc cảm thấy rằng Lục Mặc Thâm mới là con ruột của bà ấy vậy?
Mà cô, chẳng qua chỉ được nhặt từ bãi rác.
ven đường về, đặc biệt để làm con dâu nuôi từ bé của con trai bà ấy mà thấy.
Sau khi Tô Lam đứng bên cạnh nghe thấy tin nhắn thoại kia thì cũng cạn lời: Di này, dì thật là ngây thơ quá đi.
Cái gì mà sợ Lâm Thúy Vân bị người ta gạt mất?
Chương 3083
Phải biết rằng, chàng rể mà dì yêu mến nhất, mới là boss cuối phản diện cơ.
Anh ta mới là đầu sỏ đứng sau mấy trò lừa gạt đó có hiểu không?
Lần này Lâm Thúy Vân tới thủ đô, Tô Lam.
cứ luôn có cảm giác rằng cây hoa mình nuôi mười mấy năm xinh đẹp trắng tréo, sắp bị người ta hái mất rồi.
Lâm Thúy Vân còn chưa kịp phản ứng, cô ẩy đi sang kế bên Tô Lam, đưa tay kéo tay cô đầy thân mật: “Tô Lam, ngày mai mình mới thử giọng. Tối nay mình muốn ngủ chung với cậu”
Tô Lam đang chuẩn bị gật đầu đồng ý, thì lại đột nhiên nghe được sau lưng hai người vang lên mấy tiếng ho khan không hề giả trân.
Hai cô gái kinh ngạc quay đầu lại, thì liền thấy hai người Lục Mặc Thâm và Quan Triều Viễn cùng nhau trầm mặt xuống.
Quan Triều Viễn kéo Tô Lam lại sát người: “Không được”
Tô Lam trực tiếp trợn tròn mắt: “Tại sao chứ?”
Quan Triều Viễn nhìn chấm chằm cô: “Ông cụ sẽ không vui”
Mà Lục Mặc Thâm cũng trực tiếp kéo Lâm Thúy Vân về phía mình: “Ngày mai cô còn phải thử giọng, tối nay còn định chơi tới lúc nào?”
Lâm Thúy Vân trợn mắt há mồm: “Nhưng mà giáo sư Lục này, tôi không ngủ chung với Thúy Vân, thì cũng không đến mức để tôi ngủ cùng anh chung đâu nhỉ?”
Mắt Lục Mặc Thâm lóe lên một tia sáng: “Tôi không ngại đâu”
Lâm Thúy Vân liếc mắt, liếc đến nỗi muốn lột da anh ta luôn: “Nhưng tôi có ngại đó.”
Cô ấy vẫn như cũ mà không ngừng nhìn về phía Tô Lam: “Coi như hôm nay tôi không thể cùng Tô Lam nhà tôi cùng ngủ trên một cái giường, thì tôi cũng đã có chỗ để ngủ rồi. Bên phía nhà sản xuất đã sớm đặt phòng ở một khách sạn tốt cho tôi rồi, không phiền giáo sư Lục quan tâm làm gì”
Lần này Lục Mặc Thâm trái lại cũng không phản đối, trong mắt lại chợt lóe lên một tia xảo quyệt chợt.
Tô Lam sờ bụng; “Hay là chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi, thật ra thì tôi có chút đói”
Lâm Thúy Vân liền vội vàng gật đầu đồng ý “Được”
Sau đó, Quan Triều Viễn lái thẳng xe đến nhà hàng vịt quay nối tiếng nhất thủ đô Toàn Tụ Đức.
Ban đầu lúc Ninh Vân còn ở thành phố Ninh Lâm thì lẩm nhẩm, nếu tới thủ đô thì nhất định phải ăn vịt quay chính tông nhất.
Cho nên lần này tới, cô nhất định không thể bỏ qua được.
Sau khi bốn người cơm nước no nê xong, Quan Triều Viễn liền lái xe chở Tô Lam rời đi trước.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở bên chăm sóc ông cụ nên không thể có thời gian chăm sóc hai đứa nhỏ của mình được Quan Triều Viễn dự định ngày mai sẽ mang hai đứa nhỏ đi dạo chơi một vòng thủ đô.
Lâm Thúy Vân cau mày, đưa một cái địa chỉ từ bên trên màn hình điện thoại di động ra trước.
mặt Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, anh biết chỗ này không?”
“Khách sạn Hào Đình à?”
Lâm Thúy Vân gật đầu “Bên nhà sản xuất đặt giúp tôi phòng ở khách sạn này. Nếu về nhà anh tiện đường thì có thể cho tôi đi nhờ một chứt được không?”
Chương 3084
Lục Mặc Thâm trực tiếp thốt lên “Không tiện đường”
Lâm Thúy Vân còn chưa kịp trở mặt, thì lại lập +ức nghe được tên kia bổ sung một câu: “Nhưng tôi có thế đi đường vòng đưa cô về”
Lâm Thúy Vân tức giận, trợn mắt nhìn anh ta: “Đùa giốn tôi rất vui à?”
Lục Mặc Thâm nhìn cô chằm chắm, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn: “Nếu cô có thế giống như mấy cô gái khác, đỏ mặt gì gì đó, thì có lẽ sẽ còn vui hơn nữa đấy”
Những cô gái khác?
Ý là anh ta đã từng đùa giỡn với mấy cô gái khác như vậy rồi?
Mặt Lâm Thúy Vân lập tức đen lại “Thật không ngờ rằng, giáo sư Lục đây lại là cao thủ tình trường đấy? Hay là vầy đi, tôi tự mình gọi xe là được rồi. Còn ngài ấy, đi tìm cô gái khác mà chở ngay đi nhé, bye bye”
Lâm Thúy Vân nói xong câu này thì xoay người bỏ đi.
Nhưng cô còn chưa bước được bước chân nào thì đột nhiên lại bị ai đó nắm lấy.
Lục Mặc Thâm dùng sức, trực tiếp kéo cô vào sà vào trong lồng ngực mình.
Anh ta tự đắc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không: “Ghen à?”
Lâm Thúy Vân không hiểu sao lại thấy hai tai nóng lên, mặt cũng đo đỏ.
“Nói bậy nói bạ cái gì thế? Anh mới ghen đó, cả nhà anh đều ghen đó!”
Lục Mặc Thâm thích nhìn nhất là dáng vẻ cô đột nhiên xù lông lên, dễ thương vô cùng.
Anh ta xoay tay nằm lấy eo cô: “Thật sự không ghen sao?”
Lúc này gương mặt nhỏ nhản của Lâm Thúy Vân đã đỏ như đít khỉ tồi, nhưng lời nói vẫn vô cùng cương quyết Cô vừa giấy giụa vừa mở miệng la hét “Tôi nói không có thì là không có! Anh buông tôi ra, tôi phải đi về!”
“Không phải nói tôi đưa cô về sao? Cái khách sạn kia của cô có chút xa đó, mấy tài xế kia chưa chắc đã tìm a đâu, hay là đi qua chỗ tôi ở một đêm đĩ?”
Lâm Thúy Vân liếc mắt: “Qua chỗ anh ở một đêm? Đừng tưởng răng tôi không biết anh âm mưu gì! Người như anh, một khi đã cởi quần áo thì trở thành là cầm thú.
Chúng ta là cô nam quả nữ, ở chung một phòng có phải không được đâu!”
ậy được rồi, tôi đi một vòng tiễn cô về vậy”
Lâm Thúy Vân vừa xoay đi về phía xe anh ta, vừa ngạo kiều nói: “Hừ, lần này là anh chủ động yêu cầu để được chở tôi đi đấy, tôi cũng không có cầu ah!”
Lục Mặc Thâm gật đầu, bước lên xe “Không sai.”
‘Sau khi lên xe, Lục Mặc Thâm khởi động động cơ.
Xe chạy được tầm một giờ, nhưng đường đi trước mặt lại càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng đến cả đèn đường cũng không có.
Khung cảnh tối tăm trước mặt nhất định là đưa tay ra chẳng thấy nổi năm ngón luôn.
Lâm Thúy Vân hơi sờ sợ nhìn Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, anh chắc răng anh đây là đang ăn khách sạn Hạo Đình, mà không phải là đang chở tôi đến chỗ hoang väng không người rồi giết người phi tang à?”
Lục Mặc Thâm bình thản nhìn cô, không trả lời.
Xe chạy thêm một đoạn nữa, rồi mới dừng lại.
“Đến rồi, xuống xe đi”
Lâm Thúy Vân sửng sốt.