Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1436


Quan Triều Viễn lắc đầu: “Chuyện này khó nói lắm, tổng giám đốc Sùng Sơn có quan hệ rất rộng, ông ta vẫn luôn gây áp lực lên phía trên, yêu cầu phải phán tội thật nặng, có khả năng là sẽ bị tử hình. Nhưng cũng chưa chắc.”


Tô Lam cúi đầu xuống, thở dài: “Bảo sao họ lại sốt ruột như vậy, thậm chí mẹ kế của em còn muốn quỳ với em thật. Em thật sự chưa bao giờ tưởng tượng đến chuyện này, không ngờ bà ấy vì bố em mà định làm thế thật.”


Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tô Lam.


“Bố em thì vẫn như cũ, chỉ ăn rồi nằm, nhát gan, sợ phiền phức, thấy tiền là sáng mặt. Vậy mà lúc này lại khí khái đến vậy. Nếu như ông ta có tài hơn thì Tô Ký cũng sẽ không đến mức này. Nhưng mà, nhìn cảnh ông ta che chở cho Vương Vãn Hương như vậy, em thấy hơi ghen ghét, nghĩ lại thì mẹ em đáng thương thật đấy.”


“Họ làm vợ chồng với nhau nhiều năm như vậy thì tất nhiên là ông ta phải đứng ra bảo vệ bà ta rồi.”


“Vậy tức là tình cảm cũng cần phải dùng thời gian để đong đếm à?”


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn với ánh mắt chân thành, thâm tình.


“Không phải, mặc dù chúng ta bên nhau chưa lâu nhưng tình cảm của chúng ta rất sâu sắc.” Quan Triều Viễn vội vàng phản đối: “Sao bỗng dưng nhìn em đa sầu đa cảm thế?”


“Chắc là do đã trải qua nhiều chuyện quá.”


“Em mềm lòng rồi à?”


Tô Lam hơi do dự một lúc rồi cuối cùng mới nói: “Thôi thì dạy cho họ một bài học cũng được, tránh việc sau này lại xảy ra chuyện lớn hơn. Cho họ chừa đi.”


Mặc dù ngoài miệng cô nói thế, nhưng trong lòng thì cô vẫn cảm thấy rất lo lắng.


Tô Khôn cũng già rồi, nếu như ngồi tù thì…


Lúc này cô có cảm giác là Tô Khôn đã già đi thấy rõ rồi.


“Vậy em không giận nữa đúng không? Có thể tiếp tục làm bánh cho anh không?”


“Không làm nữa! Phạt, không cho anh ăn!”


“Không làm thì thôi, vậy em để anh hôn em một cái đi.” Nói xong, Quan Triều Viễn liền ghé sát vào Tô Lam, sau đó hôn mạnh lên má của Tô Lam một cái.


Nhưng đến khi anh mở mắt ra…


Một bàn tay nhỏ mập mạp.


Anh chỉ thấy Bé Cưng đặt bàn tay nhỏ của mình lên mặt Tô Lam.


Vậy là vừa nãy Quan Triều Viễn đã hôn lên bàn tay nhỏ mập mạp của bé cưng.


“Ha ha ha… ôi, đúng là con trai ruột của mẹ!” Tô Lam cũng cười phá lên vì hành động này của Bé Cưng.


“Thằng oắt con này! Dám chống đối lại bố à!”


Quan Triều Viễn chuẩn bị hôn bên má khác của Tô Lam, nhưng kết quả là Bé Cưng lại đưa bàn tay còn lại ra, áp lên má của Tô Lam.


Biểu cảm trên mặt của cậu bé tỏ rõ vẻ: Địa bàn của con thì do con làm chủ.


Quan Triều Viễn giận dữ trừng mắt nhìn con trai mình, rõ ràng là tên nhóc này đang muốn chống đối anh!


“Ha ha ha…” Tô Lam nhìn hai bố con nhà này thì vui muốn chết.


“Chụt.” Quan Triều Viễn nhân lúc cậu nhóc xấu xa nhà mình không để ý, cứ thế hôn lên mặt Tô Lam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK