Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3848


Tô Lam một mình bơ vơ ở nước M, ngoại trừ Tô Duy Nam và mình ra, cô ấy căn bản không quen biết ai khác.


Nếu đúng là cô ấy, phản ứng đầu tiên sẽ là trở về nước mới đúng!


Chết sao đến điều này anh cũng không nghĩ ra!


“Tôi đến ngay bây giờ”


Khi Quan Triều Viễn chuẩn bị bẻ lái chạy về phía sân bay, anh nghe thấy giọng nói của Tô Duy Nam truyền đến bên tai mình: “Cậu không cần phải đến đây, Tô Lam không có trên chuyến bay này”


Tô Duy Nam sắc mặt lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang quỳ gối run lấy bẩy trước mặt mình, sau đó bình tĩnh đặt điện thoại bên cạnh, cúi đầu lạnh lùng nói: “Nói cho tôi biết, Tô Lam rốt cuộc đã đi đâu?”


Người phụ nữ gương mặt xấu xí đang run rẩy này không phải ai khác mà chính là Liễu Minh Hoa.


Cô ta nóng lòng muốn bắt chuyến bay sớm nhất về nước trong ngày hôm nay, nhưng không ngờ rãng mình lại đụng phải Tô Duy Nam ở đây.


Tô Duy Nam vốn định đến để ngăn cản Tô Lam, nhưng khi bước vào khoang, anh phát hiện người phụ nữ này trùm kín mặt ngay cả khi lên máy bay rồi cũng không chịu tháo kính râm ra.


Hơn nữa khi anh đến gần hơn, cả người cô 1a trở nên cứng ngắc run rẩy, đó rõ ràng là biểu hiện của sự chột dạ.


Vì vậy, Tô Duy Nam ngay lập tức cho người đến đưa cô ta xuống máy bay, đem cô ta nhốt vào căn phòng nhỏ tối tăm này: “Tôi hoàn toàn không quen biết các anh.


Các anh rốt cuộc là ai? Các anh đây là bắt cóc.


Tôi có thể báo cảnh sát bắt các anh!”


Mặc dù Liễu Minh Hoa vô cùng sợ hãi, nhưng lúc này cô ta không thể không bất chấp bắt đầu buộc tội Tô Duy Nam.


Vẻ lạnh lùng tàn nhãn giống như địa ngục hiện lên trên khuôn mặt đó, khóe miệng anh ta khẽ giật giật, lập tức nhếch lên một đường cong hung ác: “Cô không biết tôi, vậy vừa rồi cô lo lắng cái gì? Liễu Minh Hoa”


Đột nhiên bị gọi tên, Liễu Minh Hoa run lên, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt: “Anh… làm sao anh biết tên tôi?”


“Tôi không chỉ biết tên của cô, mà tôi còn biết răng cô và Tô Lam từ lâu đã náo tới mức như nước với lửa!”


Tô Duy Nam cứ như thế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã bị hủy của cô ta: “Đừng nói với tôi là cô đã biến thành cái dạng này rồi vẫn còn có tâm trạng ra ngoài du lịch, tôi không tin đâu.”


Liễu Minh Hoa nghiến răng, cô không thể nói được gì.


Nếu bây giờ cô ta nói ra tất cả mọi thứ, chỉ sợ cô sẽ có kết cục còn tồi tệ hơn cả Tô Lam.


Cô ta chịu áp lực rất lớn vẫn bất chấp nói: “Tôi thực sự không biết gì cả, xin các anh tha cho tôi. Đúng vậy, tôi đích thực giống với những gì anh nói, giữa tôi và Tô Lam có chút hiểu lầm và mâu thuẫn, nhưng bây giờ tôi đã thảm hại đến mức này rồi. Tôi cơ bản không có tư cách gì đấu với cô ta nữa, xin các anh hãy tha cho tôi đi!”


Lúc này Liễu Minh Hoa mồ hôi nhễ nhại, cô ta bấm chặt vào lòng bàn tay mình, chỉ sợ mình run cầm cập lên một cái sẽ không cẩn thận lỡ miệng nói ra.


Tô Duy Nam nhìn cô chăm chằm như vậy một lúc lâu, nhìn vào ánh mắt cực kỳ u ám đó, máu trong người Liễu Minh Hoa đều lạnh đi.


Cô có thể cảm nhận được khí tức của người đàn ông trước mặt mình mạnh mẽ như thế nào.


“Sống nhiều năm như vậy, không có ai dạy cô khi nào nên nói thật, khi nào nên nói dối sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK